NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN, KHÔNG QUÊN, KHÔNG QUÊN - 2

Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:30:09
Lượt xem: 3,817

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tỉnh Xuyên nhỏ bé, xanh xao nằm trên một tấm cánh cửa đã tháo xuống, một chiếc giày trên chân thằng bé đã mất tăm, chiếc còn lại thủng một lỗ, ngón chân cái trơ trọi chìa ra, kiêu ngạo mà cứng đầu.

 

Tôi quỳ trên nền đất ẩm lạnh, nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của thằng bé, không ngừng gọi tên em.

 

"Xuyên, Xuyên..." Tôi gọi đến khản cả giọng, mà em không còn như trước kia hớn hở đáp lại tôi nữa.

 

Em chỉ khẽ há miệng nằm đó, hốc mắt ươn ướt, như đang cực kỳ đau lòng và sợ hãi, nhưng lại không thể rơi một giọt nước mắt.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Không thể chôn trong mộ tổ, đem ra bãi sông thiêu đi..."

 

Cha tôi cúi đầu ngồi thụp trên bậu cửa, tay cầm điếu thuốc, khói thuốc che khuất gương mặt và mái tóc rối bời của ông.

 

Ông khẽ gật đầu.

 

Tôi trèo lên giường đất, ôm lấy một chiếc chăn bông cũ nát, vỏ chăn bằng lụa xanh, thêu hoa văn long phụng sum vầy — đó là đồ hồi môn của mẹ, thường ngày là chăn Tỉnh Thâm đắp.

 

Tôi muốn quấn lấy em, muốn sưởi ấm cho em.

 

Nhưng mẹ lại giật lấy chiếc chăn, mặt không biểu cảm nhìn tôi.

 

Mặt bà vàng vọt, đôi mắt to đen lay láy sáng rực một cách đáng sợ.

 

Tôi giữ một đầu chăn, mẹ giữ đầu kia.

 

"Mẹ, đắp cho Xuyên đi, em lạnh lắm."

 

Tôi bướng bỉnh không chịu buông, nhìn chằm chằm vào mắt mẹ.

 

Mẹ không nói gì, chỉ hơi dùng sức, giật lại chiếc chăn bông cũ, quỳ lên giường đất, từ từ vuốt phẳng rồi gấp gọn lại, đặt về chỗ cũ.

 

Tôi ngơ ngác nằm rạp bên mép giường, nhìn mẹ đầy kiên trì.

 

"Không thể đắp, đắp vào thì phải thiêu cùng nó."

 

Mẹ l.i.ế.m đôi môi khô nứt, dùng giọng gần như không nghe thấy nói với tôi.

 

Tỉnh Xuyên là đứa con mà họ luôn mong mỏi, khi em chăn bò làm mất con bê, cha liền vung gậy đánh em túi bụi.

 

Khi em đi tìm bê, chẳng may rơi xuống vách đá, cuối cùng ngay cả một chiếc chăn rách cũng không thể mang theo?

 

Năm đó tôi mới chín tuổi, không hiểu vì sao lại như vậy.

 

Một đứa trẻ sống không bằng một con bê, một đứa trẻ chếc còn không bằng một chiếc chăn rách.

 

Rõ ràng cha mẹ từng mong ngóng em đến thế, thậm chí còn đặt cho tôi cái tên Chiêu Đệ, nghĩa là gọi em trai về.

 

Đáng lẽ ra, họ phải nâng niu em như châu báu.

 

Vì đã kỳ vọng như vậy, thì lẽ ra phải quý trọng đến cùng.

 

Sự lạnh lùng của cha mẹ khiến tôi sợ hãi.

 

Trời đã tối, cha và mấy chú bác họ khiêng Tỉnh Xuyên ra bãi sông, chất củi lên và thiêu em.

 

Mùa hè mưa nhiều, nước sông rộng và đục ngầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nho-mai-khong-quen-khong-quen-khong-quen/2.html.]

Ngọn lửa nhanh chóng tắt ngấm, điếu thuốc trong miệng cha và các chú bác sáng tối lấp loáng.

 

Họ vội vã men theo con đường cũ trở về, tôi thì trốn dưới bờ ruộng không xa.

 

Trong gió thoảng mùi khói nhè nhẹ, lẫn với mùi thịt cháy khét.

 

Không lâu sau, họ vòng qua gò đất sau núi rồi khuất hẳn.

 

Tôi lần mò trong bóng tối đến đống tro tàn kia.

 

Tôi không hề sợ hãi.

 

Bãi sông ấy không rộng cũng chẳng dài, nhưng nó đã ôm lấy biết bao linh hồn non nớt, không nơi nương náu.

 

03

 

Làng của chúng tôi vừa nhỏ, vừa ngớ ngẩn lại u mê.

 

Trẻ con chưa đến mười tuổi nếu chếc đi thì không thể chôn xuống đất được.

 

Bởi vì sát khí quá nặng, chỉ có đốt bằng lửa mới có thể trấn được linh hồn non nớt ấy.

 

Mọi người trong làng đều ngầm thừa nhận bãi sông kia là nơi để làm việc ấy. 

 

Vì sao?

 

Vì nó đủ xa làng, không chiếm đất, chỉ cần nước sông dâng lên, cơ thể bé nhỏ co ro ấy sẽ theo dòng nước mà trôi đi.

 

Trôi đi đâu, chẳng ai biết cả.

 

Chỉ là, linh hồn của họ thật sự đã không thể quay về, bởi vì họ chưa từng hiện hồn phá rối, rất nhanh liền bị người ta quên lãng.

 

Bình thường khi trời sập tối, trẻ con tuyệt đối không đến bãi sông, vì nơi ấy là cấm địa, là nghĩa địa của những đứa trẻ đã chếc.

 

Tôi cũng từng sợ hãi.

 

Năm ấy tôi bảy tuổi, Tỉnh Xuyên mới năm tuổi.

 

Ngày hai mươi ba tháng Giêng phải đốt cỏ khô, mẹ bảo tôi và Tỉnh Xuyên ra ngoài nhặt củi.

 

Lúc ấy nhà ai cũng nghèo, cỏ khô trên mặt đất bị người ta dùng cào cào hết lần này đến lần khác, đến rễ cỏ cũng đào về đốt bếp, làm gì còn củi?

 

Chỉ có bãi sông là còn mọc đầy những bụi ngải cao, tôi đeo giỏ trên lưng, dắt Tỉnh Xuyên theo cùng mấy đứa trẻ khác, lấy hết can đảm đi đến bãi sông chặt ngải.

 

Trong một bụi ngải, cuộn tròn lại một đám gì đó đen sì sì, không nhìn rõ hình thù.

 

Chúng tôi đều nhìn thấy, ai cũng hoảng loạn bỏ chạy, tôi cõng giỏ, dắt Tỉnh Xuyên chạy một mạch về nhà.

 

Tối hôm ấy, Tỉnh Xuyên lên cơn sốt cao, sốt suốt ba ngày, tiêm thuốc uống thuốc đều vô dụng.

 

Mẹ lên chùa xin quẻ, lấy một lá bùa đốt thành tro, cho Tỉnh Xuyên uống với nước — và em thực sự kỳ diệu mà khỏi bệnh.

 

Lần ấy mẹ đánh tôi rất dữ, cây chổi làm từ thân cây cao lương cũng bị quất đến bung cả tua ra.

 

 

Loading...