Sau khi chuyện m.a.n.g t.h.a.i xác nhận, Tô Nhược Vân gần như bước lên đỉnh cao nhất của Hầu phủ.
Tống Hoài Cẩn dọn hẳn sang viện kế bên nàng , việc lớn nhỏ đều lấy ý nàng trọng. Đại phu ngày ngày thỉnh mạch, t.h.u.ố.c bổ ngừng, hạ nhân cúi đầu khép nép. Ngay cả lão phu nhân cũng tạm thời nhắm mắt, chỉ dặn dò một câu:
“Giữ t.h.a.i cho yên.”
Trong mắt ngoài, đây là thế cục định.
Chỉ Lục Chiêu Nghi hiểu rõ, những thứ càng yên, bên trong càng mục rỗng.
Từ ngày Tô Nhược Vân mang thai, nàng phát hiện một chuyện nhỏ, nhưng vô cùng hợp lý. Đại phu ghi chép mạch tượng cho thấy t.h.a.i khí định, lúc hư lúc thực, dấu hiệu thường xuyên kích thích. Tô Nhược Vân hề kiêng phòng, thậm chí những đêm, đèn trong viện nàng sáng muộn, muộn đến mức vượt quá giới hạn của một t.h.a.i phụ.
Lục Chiêu Nghi , phu quân hề năng lực như . Tuy ngay thẳng, nhưng tuyệt sẽ đụng đến thất trong thời gian .
Nàng , chỉ bắt đầu âm thầm điều tra.
Nàng cho kiểm tra sổ ban đêm của viện Tô Nhược Vân, phát hiện một tên tiểu tư chuyên phụ trách chuyển thuốc, nhưng thời gian xuất hiện khớp. Có đêm ghi là canh ba viện, nhưng canh năm mới rời .
Nàng cho theo dõi tên tiểu tư đó.
Ba ngày , nha tín trở về, sắc mặt trắng bệch.
“Thiếu phu nhân… về phòng hầu. Hắn ngoài phủ.”
“Đi ?”
“Đến trạch phố Đông… nơi ở của Trình Phủ.”
Trình Phủ.
Cái tên khiến Lục Chiêu Nghi bật .
Trình Phủ vốn là thư sinh thất thế, từng Tống Hoài Cẩn tiến cử phụ tá bên ngoài, phát hiện tham tiền công quỹ, lặng lẽ đuổi . Người ngoài chỉ rời kinh, nhưng Lục Chiêu Nghi thì rõ, Tô Nhược Vân từng lén đưa bạc cho .
Mối dây , vốn tồn tại từ khi nàng nhập phủ.
Lục Chiêu Nghi khép sổ.
“Chuẩn . Đêm nay bắt gian.”
—
Đêm đó mưa lớn.
Lục Chiêu Nghi tự đến thỉnh lão phu nhân, chỉ một câu.
“Xin tổ mẫu cùng con xem một chuyện.”
Lão phu nhân nàng lâu, gật đầu.
Một đoàn lặng lẽ tiến về viện Tô Nhược Vân. Đèn trong viện vẫn sáng, tiếng mưa che lấp động tĩnh. Khi đến gần, bỗng thấy trong phòng truyền tiếng chuyện khe khẽ, giọng Tống Hoài Cẩn.
Lão phu nhân dừng bước.
“Phá cửa.”
Cửa mở, mùi hương nồng nặc ập .
Trên giường, Tô Nhược Vân áo quần xộc xệch, hoảng loạn bật dậy. Bên cạnh nàng, một nam nhân trần trụi nửa , chính là Trình Phủ.
Cảnh tượng mắt khiến khí đông cứng.
“Các … các gì!” Tô Nhược Vân thét lên, mặt trắng như giấy.
Lão phu nhân run tay, giận đến mức nên lời.
“Tiện nhân… ngươi…”
lúc , Tống Hoài Cẩn chạy đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nhat-mong-tro-tan/chuong-5.html.]
Hắn thấy cảnh tượng, sắc mặt lập tức tái xanh.
“Nhược Vân!”
Tô Nhược Vân bò xuống giường, ôm chặt lấy , nức nở.
“Hầu gia cứu ! Là ép ! Thiếp mang thai, dám chuyện bại hoại như !”
Trình Phủ quỳ sụp xuống, mặt còn giọt máu.
“Không… ! Là nàng gọi đến! Nàng Hầu gia thể thỏa mãn nàng, đứa trẻ… đứa trẻ cũng chắc là của ai!”
Một câu như sét đ.á.n.h ngang tai.
Tống Hoài Cẩn gầm lên.
“Ngậm miệng!”
Lục Chiêu Nghi lúc mới lên tiếng.
“Người , bịt miệng . Để sống, nhưng đừng cho bừa.”
Nàng tiến lên, ánh mắt lạnh lẽo Tô Nhược Vân.
“Ngươi ép?” nàng hỏi khẽ. “Vậy vì tiểu tư canh ba viện ngươi ba trong tháng, đều là đưa thư cho Trình Phủ?”
Tô Nhược Vân sững .
“Ngươi ngươi giữ thai?” Lục Chiêu Nghi tiếp tục. “Vậy vì đại phu ghi rõ, mạch tượng dấu vết sinh hoạt phòng the thường xuyên?”
“Ngươi đứa trẻ là của Hầu gia?” nàng nhạt. “Vậy ngươi giải thích thế nào về thời gian m.a.n.g t.h.a.i khớp?”
Tô Nhược Vân quỳ sụp xuống, run rẩy.
“Hầu gia… chỉ là sợ mất … …”
“Câm miệng!” lão phu nhân gào lên. “Ngươi dám mang dã chủng Hầu phủ!”
Tống Hoài Cẩn bất động.
Hắn Lục Chiêu Nghi, giọng khàn khàn.
“Nàng… từ khi nào ?”
“Từ lúc ngươi chọn tin nàng , cần chứng cứ.” Lục Chiêu Nghi đáp.
“Nàng lợi dụng ngươi. Còn ngươi,” nàng thẳng , “là tự nhảy bùn.”
Tống Hoài Cẩn một lời.
Lão phu nhân hạ lệnh ngay trong đêm: Trình Phủ giam lao, Tô Nhược Vân tước hết danh phận, nhốt hậu viện chờ xử trí, đứa trẻ trong bụng giao cho đại phu tra xét rõ nguồn gốc.
Khi tản , Tống Hoài Cẩn gọi Lục Chiêu Nghi .
“Nàng… từng hận ?”
Lục Chiêu Nghi dừng bước.
“Không.”
Hắn kịp thở , nàng tiếp.
“Chỉ là từ nay về , và ngươi, mỗi một đường.”
Nàng bước , đầu.
Đêm mưa vẫn rơi.
từ khoảnh khắc , giấc mộng trong Hầu phủ tan nát.