Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHẬP VAI - 16

Cập nhật lúc: 2025-05-07 01:18:27
Lượt xem: 1,289

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tri phủ Triệu phái thầy ký đến báo tin: ông ấy đã dâng tấu lên triều đình xin thưởng công cho ta, bảo ta hãy yên tâm chờ tin mừng.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lúc này ta mới thực sự vui vẻ. Xuất tiền, xuất lương, bày vẽ rộn ràng, chẳng phải là để có được tấm bảng hiệu dát vàng này hay sao.

 

Nửa tháng sau, tin vui truyền đến. Triều đình ban thưởng một tấm “biểu dương trung nghĩa” cho ta, không ngờ còn là bút tích do chính tay Thiếu niên Hoàng đế viết: “Biểu dương nữ thương trung nghĩa – Từ Tri.” Ta sai người dùng gỗ mun, sơn son thiếp vàng chế thành bảng hiệu hoa văn chạm trổ, treo ở cửa tiệm lớn nhất của họ Từ. Bản chính thì giữ làm trấn trạch chi bảo.

 

Niềm vui bất ngờ là Thái hậu cũng thưởng thêm cho ta một bộ trang sức vàng đính hồng lam bảo thạch. Ta cũng cất giữ luôn, không nỡ đeo. Bình thường vì tiện lợi, ta vẫn ăn vận nam trang khi ra ngoài.

 

Phụ mẫu lấy làm tự hào, trong nhà treo đèn kết hoa, mở tiệc ba ngày ăn mừng. Còn ra lệnh cho toàn bộ cửa hàng ưu đãi khách ba ngày để chúc mừng.

 

Vừa mới nhờ Tri phủ Triệu thay mặt ta dâng sớ tạ ơn triều đình, chưa hết cơn vui, ông ấy lại cho thầy ký đến gửi một phong thư. Trên phong bì viết: “Đích thân gửi cho Từ tiểu thư”, còn dùng sáp niêm phong cẩn thận.

 

Mở thư ra xem, trên giấy viết:

 

“Gửi Từ tiểu thư,  

Lần trước chia tay đã hai tháng. Nhờ thế bá và cô tận lực giúp đỡ, gia phụ rửa được nỗi oan khuất, nhờ hồng ân hoàng thượng truy phong làm Quang Lộc Đại phu, mẫu thân cũng được phong cáo mệnh. Nếu dưới suối vàng hay biết, ắt sẽ khôn xiết cảm kích. Nghe cô có công cứu nạn, đích thân được Hoàng đế ngự bút ban biểu dương, đặc biệt viết thư đến chúc mừng. Vì vội vã nên không có lễ vật gì xứng đáng, chỉ xin nhường lại quyền kinh doanh độc quyền muối sắt, coi như chút lòng mến mộ, chẳng hay cô có vui lòng nhận chăng? Mong sớm được hồi thư. Kính chúc an khang. – Bình Châu viết tay.”

 

Nhìn hai chữ “mến mộ” dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung kia, lòng ta bỗng dâng lên trăm mối cảm xúc. Cứ ngỡ từ nay về sau sẽ không còn dây dưa gì với hắn, nào ngờ hắn lại chủ động muốn làm... bạn bút với ta.

 

Quyền độc quyền muối sắt nếu thật sự có thể cầm được trong tay, thì chuyện giàu sang địch quốc cũng không còn là mộng tưởng. Với bất cứ thương nhân nào, đây đều là món lợi quá lớn. Nhưng thiên hạ làm gì có bữa cơm nào miễn phí, lợi lộc lớn như vậy, ta phải trả cái giá thế nào đây?

 

Đang suy nghĩ thì quản gia tới báo: có một tiểu thư họ Trần đến cầu kiến.

 

Ta cất thư vào tay áo, mang theo đôi chút tò mò bước ra ngoài. Trước cửa là hai mỹ nhân như hoa như ngọc, một người chu môi chính là Đại tiểu thư họ Thẩm, người còn lại là Trần tiểu thư, mặt mày trắng bệch.

 

Đưa hai vị khách không mời vào sảnh trước, phân chủ khách ngồi xuống, sai tỳ nữ dâng trà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nhap-vai-rjfu/16.html.]

Trần tiểu thư chẳng buồn động đến chén trà, mở miệng liền vào thẳng vấn đề: “Hôm nay ta đặc biệt đến chúc mừng Từ tiểu thư được Hoàng thượng ngự bút ban biểu.”

 

Ta khẽ cười: “Đa tạ Trần tiểu thư. Không biết ngoài lời chúc mừng, còn có điều gì chỉ giáo?”

 

Trần tiểu thư đứng dậy, khom mình thi lễ: “Trước kia đã từng mạo phạm, mong tiểu thư lượng thứ!”

 

Thẩm đại tiểu thư cũng theo sau làm lễ qua loa.

 

Ta đứng dậy, đỡ lấy: “Trần tiểu thư là tiểu thư khuê các quan gia, sao dám nhận đại lễ. Chỉ là không rõ hiểu lầm từ đâu mà đến?”

 

Trần tiểu thư do dự, liếc nhìn tỳ nữ bên cạnh ta. Ta hiểu ý, liền ra hiệu cho tỳ nữ lui ra.

 

Đôi mắt đẹp như thu thủy của nàng ánh lên lệ quang: “Ta thầm mến Bình Châu ca từ lâu. Tưởng rằng sau khi cha huynh ấy được rửa oan, hai nhà có thể thành thông gia. Phụ thân ta đã cử người sang cầu thân, ai ngờ huynh ấy lại từ chối, còn nói đã có người trong lòng.”

 

Nghe đến đây, tim ta bỗng siết lại một nhịp.

 

Trần tiểu thư dừng một chút, rồi tiếp: “Cha ta hỏi là ai, huynh ấy không chịu nói. Ta liền sai người đi điều tra, cứ tưởng là Từ tiểu thư nàng, nào ngờ—” nàng bỏ lửng câu, dò xét biểu cảm của ta.

 

Ta thản nhiên tiếp lời: “Nào ngờ còn có người khác?”

 

Trần tiểu thư thở dài, lấy ra một túi hương màu nguyệt bạch từ trong tay áo. Về kiểu dáng và đường thêu, chẳng khác gì túi hương bảo lam mà Bạch Tông Lân từng mang, chỉ là thiếu sợi dây chuỗi bằng ngọc trai.

 

“Bao túi hương trên người Bình Châu ca đều do một người thêu, tên là Nguyệt Kiều. Dung mạo và vóc dáng, ta cả đời mới gặp một người như vậy. Có thể nói là ‘một nụ cười khuynh thành’. Ta cho người đi dò la, biết nàng ta mở một tiệm thêu ở Cửu Hoa, vốn liếng đều có liên hệ với Tướng phủ. Lâu lâu có đám con nhà thế gia tới quấy rối, đều bị Bạch quản gia mang người tới đánh đuổi.”

 

Nàng lại nhìn sang Đại tiểu thư Thẩm: “Biểu muội xót ta, đến tận cửa tìm Nguyệt Kiều lý luận, kết quả là Bình Châu ca lập tức tước đi quyền kinh doanh muối tư của nhà họ Thẩm ở Trung Châu. Lúc đó ta mới biết thì ra là nàng ta.”

 

Ta nhấp một ngụm trà, nhưng nghẹn ứ nơi cổ họng.

 

Loading...