19
Không  phụ mẫu tác thành, cũng chẳng   mai mối, chỉ  trời đất chứng giám.
Khi cúi đầu bái lạy,  thầm nhủ trong lòng: "Thẩm Hạc Dã, nhất định  phù hộ cho ."
Đoạn Thành Quân đỡ   lên, ánh mắt đầy áy náy  : "Vân Nương, uất ức cho nàng ."
Ta lấy  bộ y phục  đặc biệt may cho , dịu dàng và tỉ mỉ giúp   đồ: "Ở bên cạnh gia,   từng thấy uất ức."
Đêm động phòng hoa chúc,  cuồng nhiệt mà quên cả chính , hai  quấn quýt, mồ hôi đầm đìa.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Khi tình cảm đang dâng trào, cả hai  đồng thời phun  một ngụm m.á.u đen.
Hắn vội vàng ôm lấy : "Vân Nương, nàng   chứ?!"
Ta ôm lấy ngực, khó nhọc  dậy, lập tức tránh xa .
Cuối cùng  cũng thành công ! Khi còn ở vương phủ, mỗi    chút tiến triển, thái y giỏi nhất bên cạnh  đều nhanh chóng phát hiện.
Không thể  tay ngay lập tức,  đành tiếp tục nhẫn nhịn chờ đợi.
Có lẽ thái độ lạnh nhạt bất ngờ của  khiến  cảm thấy xa lạ,  xúc động đến mức  phun  một ngụm m.á.u nữa.
Ta khoác áo lên , lạnh lùng lên tiếng: "Một năm , ngươi  g.i.ế.t một hòa thượng."
Hắn ngây .
Không hiểu vì  chỉ là g.i.ế.t một , mà  là chuyện gì to tát chứ?
Nước mắt  tuôn trào, những kẻ   cao như bọn họ, g.i.ế.t  chẳng khác nào giẫm c.h.ế.t một con kiến,    thể cảm thấy gì?
"Vị hòa thượng đó, là hôn phu  khuất của ."
"Hôm nay, là ngày giỗ của ."
Đôi mắt  run rẩy, kinh ngạc đến cực điểm: "Người mà Thẩm Hạc Dã  cưới... là nàng?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nhan-van-da-hac/14.html.]
"Hắn là kẻ đáng lẽ  ch.ế.t từ lâu,  đáng để nàng liều mạng báo thù như  ?!"
Ta ngã  xuống đất, cảm nhận sinh khí trong cơ thể đang dần cạn kiệt, trong lòng dâng lên từng đợt khoái ý:
"Chàng xứng đáng! Rất nhanh thôi, Thẩm gia sẽ  rửa oan,  sẽ  vạn dân tôn kính, còn ngươi sẽ mang tiếng  muôn đời!"
"Vân Nương!"
Hắn đỏ bừng mắt, quỳ rạp bò đến bóp chặt lấy cổ : "Ta đối xử với nàng   ? Tại  nàng  hại ?!"
Ta rút cây trâm gỗ  đầu, một nhát đ.â.m thẳng  cổ họng .
Hắn vùng vẫy mấy cái,  nhanh liền tắt thở.
Ta cẩn thận lau sạch cây trâm, đây là món quà Thẩm Hạc Dã đích  tạc cho .
"Đối  với  ?"
"Người từng đối  nhất với , từ lâu   còn nữa."
20
“A Vân, A Vân,   ngủ ở đây?”
Ta mơ màng dụi mắt, chu môi than thở: “Chờ  lâu quá, chờ đến mức  sắp ngủ gật mất .”
Thẩm Hạc Dã bật  khẽ, nắm lấy tay  đặt  lòng bàn tay ấm áp của : “Là   , để nàng đợi lâu .”
“Không  !”
Ta ôm chặt lấy , thì thầm: “Thẩm Hạc Dã là   nhất  đời .”
  chỉ ôm lấy   lạnh lẽo.
Dưới gốc cây bồ đề, bóng dáng bạch hạc  khuất.
Chỉ còn  một áng mây cô độc trôi lững lờ.
-Hoàn-