Lập đích lập trưởng?
Triều đình luật lệ rõ ràng. Còn hoàng thượng, vì vẫn luôn do dự, hạ quyết định.
những chuyện … với dân đầu tắt mặt tối như bọn , nào liên quan gì?
Chỉ cần hai vị hoàng tử đừng c.h.é.m g.i.ế.c , đao đừng chặt đến cổ dân thường, thì cũng mặc kệ ai vua.
Ấy mà, như lời ứng nghiệm, ngay Tết mấy hôm, đặt bánh bao mang theo về quê. Ta sẵn năm mươi cái, chờ mãi vẫn thấy tới lấy. Đến khi lệnh giới nghiêm vang lên, vẫn chẳng thấy ai.
Ta nghĩ thôi thì đêm nay ngủ ngay trong tiệm, kẻo lỡ khách lấy bánh mà chẳng gặp .
Nào ngờ, mới chuẩn gác cửa, chợt tiếng vó ngựa và tiếng giao đấu vang lên ngoài phố!
Ta lập tức thổi tắt đèn, chui tấm ván cửa, dám nhúc nhích.
Bỗng — “Ầm” một tiếng thật lớn!
Tựa như vật nặng đập thẳng cửa tiệm !
Ta dán chặt ván, lắng kỹ… thở đứt đoạn — thô nặng như đang hấp hối.
Là !
Một thương!
Ta vội lôi ghế đến, chèn kín cửa.
Cũng may, chừng một khắc , tiếng đao kiếm lặng dần. Người đang tựa cửa cũng ai đó kéo mất, tiếng vải lết nền gạch rờn rợn, nhất là trong đêm khuya tĩnh mịch, khiến sởn cả da gà.
Chỉ đến khi tiếng động biến mất, mới dám thở nhẹ nhõm.
Ngồi phệt xuống đất, mới thấy lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
“Hứa Chủ tiệm.”
Một giọng vang lên cánh cửa.
Ta bịt miệng , dám thở mạnh.
Bốn bề im lặng. Rồi lên tiếng:
“Đừng sợ. Không nữa .”
Là Tạ công tử.
Chính là vị công tử đeo đao từng tới tiệm mua bánh bao.
Ta nhận giọng .
“À… … !” – lắp bắp đáp , chợt nhớ lễ nghĩa, cũng hỏi thăm mới phép –
“Công tử… ngài chứ?”
Ngoài cửa trầm mặc một lát, đó mới vang lên tiếng đáp:
“Ta . Cô nương đêm nay định nghỉ đây về nhà?”
Ta về nhà.
Nhà trong một con ngõ sâu, cho dù loạn thế gì, chắc cũng lan tới tận cửa nhà .
Ta còn kịp trả lời, Tạ công tử :
“Vậy thì cô cứ yên đó. Một khắc nữa đến đón.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dứt lời, tiếng bước chân nhẹ nhàng xa dần.
Ta lặng lẽ chờ đúng một khắc, quả nhiên, thấy tiếng bước chân về.
08
Giữa đêm khuya, đường phố vắng lặng, song trong khí lờ mờ thoảng mùi m.á.u tanh.
Ta bước theo Tạ công tử. Hắn nhanh, gần như chạy nhỏ mới theo kịp. mươi bước, thấy theo kịp, chủ động chậm .
Vừa rẽ ngõ, chó nhà ai đó sủa lên dữ dội, tiếng gắt gao hệt như sắp cắn .
Tạ công tử đột nhiên đầu , vội :
“Ta sợ chó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nhan-sa-bai-vang/5.html.]
Hắn gật đầu, tiếp tục bước.
Hắn cao, vai rộng, tay lúc nào cũng đặt nơi chuôi đao. Dáng vững vàng, bước nào bước nấy, khiến khỏi sinh lòng kính sợ.
Ánh trăng trải dài, bóng che phủ, hiểu trong lòng dấy lên cảm giác an , như thể… , đao thương bất nhập.
Cho đến khi về đến tận cửa nhà, cả hai vẫn lời nào.
Hắn dừng cổng, khẽ gật cằm hiệu .
“Đa tạ.” – nhẹ giọng .
“Từ giờ, cứ chập tối là nên đóng cửa sớm. Sau … e là chẳng mấy yên .”
Ta hỏi rốt cuộc nghề gì, nhưng thấy nên, chỉ đáp:
“Công tử cũng bảo trọng.”
Hắn sững , gật đầu:
“Ta sẽ.”
Nói hiệu nhà. Ta vội vàng đẩy cổng, khép chặt . Hình như còn ngoài một lúc lâu mới rời .
Sáng hôm , phố phường râm ran tin đồn — đêm qua Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nổ xung đột, thậm chí còn :
“Đại hoàng tử… thích khách tập kích!”
“Chi Chi tỷ!”
Ta ngẩng đầu, thấy Trường Bình nơi cửa, phần kinh ngạc:
“Sao ngươi tới đây?”
Trường Bình là Tống Văn Chiêu sai đến.
Hắn bảo Trường Bình với rằng con đường gian nan, rằng những mưu toan tính toán trong lòng , thể hiểu.
Hắn bảo hãy chờ ba năm.
“Lão gia theo nhạc phụ đầu quân trướng Nhị hoàng tử .” – Trường Bình khẽ –
“Nhị hoàng tử là đích tử, nhà đẻ thế lực lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ đăng cơ thái tử.”
Quả thực, Nhị hoàng tử thế hơn hẳn Đại hoàng tử.
Mẫu Nhị hoàng tử là hoàng hậu, còn Đại hoàng tử chỉ là một cung nữ vô danh. Năm đó nếu vì nàng quá mức khiêm nhường, khi mang thai sáu tháng cũng chẳng ai phát hiện.
Mà lúc , hoàng hậu vẫn nhập cung.
“Vậy thì chúc đường mây rộng mở.” – đưa cho Trường Bình một cái bánh bao –
“Về nếu sai ngươi tới, thì cứ loanh quanh ngoài phố về, đừng tới chướng mắt.”
Trường Bình , gật đầu:
“Chi Chi tỷ, thể về giúp tỷ bán bánh ?”
Ta gõ đầu :
“Ngươi cứ theo mà ăn ngon mặc . Mai sa cơ, hãy về chỗ .”
Trường Bình ôm bánh , về.
Tối hôm đó, đóng cửa sớm, nghỉ sớm.
Sáng hôm hàng xóm đêm qua phố đánh .
Thời gian cứ thế trôi, ai nấy dần quen với những đêm d.a.o kiếm, ban ngày cũng chẳng ai nhắc nữa.
Cuối năm, Trường Bình với :
“Tống phu nhân hạ sinh một bé trai, trắng trẻo mũm mĩm, trông kháu khỉnh.”