Nhà Là Nơi Có Anh - Chương 7 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2025-05-25 12:58:12
Lượt xem: 1,236
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
17
Sáng hôm sau,
Tôi và Trần Hiện cùng đi làm.
Sau khi đưa tôi đến dưới công ty, tôi dặn dò anh:
“Trần Hiện, hôm nay đừng làm việc quá muộn, về sớm nhé.”
Anh cười, nói đồng ý:
“Tối nay anh sẽ nấu món ngon cho em.”
Khi xe của anh rời đi, tôi nhanh chóng liên hệ với Tô Mạn.
Hôm nay tôi xin nghỉ một ngày, lịch trình dày đặc.
Trước tiên, tôi đến cửa hàng làm bánh, làm một cái bánh.
Tô Mạn lại dẫn tôi đi chăm sóc cơ thể và làm móng.
Kết thúc một loạt công việc, chúng tôi trở về nhà, Tô Mạn giúp tôi thay váy cưới.
Tôi ngồi trước gương, nhìn cô ấy làm tóc cho mình.
Cảm giác lo lắng.
“Mạn Mạn, có phải quá lố rồi không?”
“Dù sao cũng không phải kết hôn thật.”
Cô ấy lườm tôi một cái.
“Chỉ có như vậy mới có thể khiến anh Trần của cậu cảm thấy sự quan tâm của cậu, để anh ấy biết cậu không còn là Tống Ngôn Tâm chỉ vì chuyện kết hôn mà giận dỗi, khiến anh ấy bỏ nhà ra đi ở khách sạn!”
Tôi bị cô ấy chọc cười.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Tô Mạn đánh giá lại một lần nữa, mỉm cười hài lòng.
“Đã ổn rồi, tớ cược rằng khi nhìn thấy cậu, Trần Hiện sẽ khóc ngay lập tức.”
“Cứ tưởng tượng thôi đã thấy thú vị, ngày mai báo cáo lại cho tớ nhé!”
Sau khi tiễn Tô Mạn về, tôi một mình ngồi ở nhà đợi Trần Hiện trở về.
Lo lắng và mong đợi.
Tôi muốn gửi tin nhắn cho anh hỏi anh đã đến đâu rồi.
Nhưng lại sợ lộ ra.
Trong nhà tối om, chỉ có một cái đèn nhỏ ở hành lang chiếu sáng.
Tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, nhanh chóng cầm váy lên, điều chỉnh tư thế đứng.
Cửa mở.
Trần Hiện cúi đầu thay giày.
“Cục cưng, anh về rồi.”
“Em đói không? Tối nay anh sẽ nướng bò bít tết cho em, rượu sâm panh lần trước đã đến, tối nay chúng ta cùng uống——”
Giọng anh đột ngột ngừng lại.
Trần Hiện ngẩn người nhìn tôi, đôi mắt anh dần đỏ lên.
“Tống Ngôn Tâm ——”
Trong lòng tôi như bị thổi phồng bởi những quả bóng cưới, khiến mắt tôi cay cay.
Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi nhấc váy, hơi cúi người về phía anh.
“Trần Hiện, chúc mừng sinh nhật.”
Trần Hiện bước nhanh về phía tôi.
Cách một bước, anh đứng ngây ra nhìn tôi.
“Tống Ngôn Tâm, đây không phải là mơ chứ?”
“Có phải giống như anh hiểu đúng không?”
Tôi vừa cười vừa khóc.
Nhẹ nhàng hỏi anh:
“Trần Hiện, đây là món quà sinh nhật dành cho anh, anh có thích không?”
Trần Hiện như cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, ôm chặt tôi vào lòng.
Giọng anh từ lạnh lùng biến thành nghẹn ngào:
“Thích, thích lắm.”
Qua lớp váy cưới mỏng, tôi cảm nhận được hai trái tim đang đập cùng nhau, sôi nổi và vui vẻ.
18
Trong phòng ngủ, nhiệt độ dần tăng cao.
Trần Hiện tối nay đặc biệt mạnh mẽ.
Lại cực kỳ im lặng.
Tôi cầu xin, không thể nói thành lời.
Anh như không nghe thấy, nắm chặt cổ tay tôi, tấn công mạnh mẽ.
Mồ hôi lạnh rơi xuống lưng tôi.
Tôi run rẩy nhìn lại.
Nhìn thấy trên mặt Trần Hiện đầy vết nước mắt.
Tôi không thể diễn tả cảm xúc trong lòng.
Nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này.
Bảy năm quen biết.
Sáu năm yêu nhau.
Tôi đối với anh, chỉ càng thêm yêu thương.
(Hoàn chính văn)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nha-la-noi-co-anh/chuong-7-hoan.html.]
Ngoại truyện
1
May mắn của tôi dừng lại sau khi kết hôn.
Đã hơn một năm kết hôn, tôi và Trần Hiện không dùng biện pháp tránh thai.
Nhưng vẫn không có tin vui.
Mẹ của Trần Hiện đã đến thăm chúng tôi vài lần.
Dù không nói rõ, nhưng trong lời nói của bà, cũng có thể nghe ra bà rất muốn có cháu nội.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Trần Hiện nhận ra tâm trạng tôi không ổn.
Anh ôm tôi từ phía sau, cằm đặt lên vai tôi.
Nhẹ nhàng nói:
“Cục cưng, chúng ta còn trẻ, không cần vội có con.”
Tôi ậm ừ.
Tôi biết không cần vội, nhưng không dùng biện pháp tránh thai mà không có tin vui.
Tôi không khỏi nghi ngờ bản thân.
Có phải vì năm lớp hai mùa đông bị ngã nước, để lại di chứng không?
Chu kỳ kinh nguyệt của tôi không ổn định.
Chỉ kéo dài hai ba ngày.
Tôi đã đi khám bác sĩ, bác sĩ chỉ nói ít thức khuya, ba bữa ăn đều đặn, tập thể dục nhiều.
Trần Hiện có thói quen chạy bộ vào buổi sáng.
Nhưng tôi không thể dậy sớm.
Anh đã chuyển chạy bộ sáng thành chạy bộ tối.
Mỗi ngày không thay đổi, kéo tôi chạy một giờ.
Trở về sau khi tắm, tôi mệt mỏi nằm trên giường.
Anh còn kéo tôi tập thêm.
Tôi bị anh làm phiền đến mức không chịu nổi, đá anh ra.
Trần Hiện giữ chân tôi, hôn từ dưới lên.
Tôi không khỏi hỏi anh:
“Trần Hiện, anh không cảm thấy, tiêu chuẩn của anh ngày càng cao sao?”
Anh liếc mắt, cười.
“Vợ dạy bảo tốt.”
“Chiều chuộng em thoải mái, anh mới vui.”
2.
Ồ, đúng rồi.
Đám cưới của tôi và Trần Hiện.
Tổ chức ở nước ngoài.
Mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi vô số lần, tôi đều không nhận.
Cuối cùng, em trai tôi qua WeChat báo cho tôi.
Bà giận dữ, mắng tôi không hiếu thảo.
Bà đặc biệt mua một bộ váy mới, định đến để thể hiện.
Kết quả tôi không cho bà cơ hội lên sân khấu.
Bà lại mắng tôi ngu ngốc, không lấy sính lễ.
Việc không lấy sính lễ, là điều tôi đồng ý khi Trần Hiện cầu hôn.
Anh đồng ý.
Nhưng trước khi kết hôn, đã chuyển hai căn hộ của mình cho tôi.
Sau đó, tôi nghe em trai tôi nói, mẹ tôi dự định đòi một căn hộ từ Trần Hiện.
Viết tên em trai tôi.
Ý định này vừa được nói ra, đã bị em trai tôi bác bỏ.
Cậu ấy nói với mẹ tôi, hành động của mẹ như vậy chính là xem thường cậu ấy.
Cảm thấy con trai của mình không đủ năng lực, phải dựa vào chị gái để phát đạt.
Hai người đã cãi nhau một trận.
Em trai tôi thắng lớn.
Nhìn tin nhắn em trai tôi gửi, tôi khẽ mỉm cười.
Đây chính là sự quân bình của thế giới.
Tôi ở mẹ mình, mãi mãi không có địa vị để nói.
Mối quan hệ thân thiết này, mỏng manh như gió thổi là tan.
May thay, em trai tôi không trở thành người xa lạ.
Cậu ấy có nhiều thứ hơn tôi.
Nhưng tôi sẽ không còn như khi còn nhỏ mà ghen tị nữa.
Khi tôi đang trả lời tin nhắn của em trai, Trần Hiện đã thay xong đồ.
Anh giơ tay về phía tôi, cười quyến rũ.
“Đi thôi, anh dẫn em đi chơi.”
Tôi đưa tay cho anh, nắm tay nhau.
Nháy mắt với anh, nói lớn:
“Đi theo Trần Hiện, sống cuộc sống tốt nhé!”
(Hoàn toàn văn)