Lão Lý : "Hôm bọn giao chiến với chủ lực của quân phản loạn, bọn họ thua một trận, đang rút về phía nam thành!"
Hắn thấy động đậy, bổ sung: "Chúng ở yểm trợ cho đại đội rút lui đó tách , đang định về phía đông tìm viện quân!"
Lòng chợt thắt , định hỏi tiếp thì thấy Thẩm Nghiễn Chi đỡ Thẩm Ngọc Dao tới.
Thẩm Ngọc Dao thấy lương thực tảng đá, môi khẽ động, cuối cùng gì, chỉ rụt ca ca.
"Bọn họ là ai?" Quân sĩ trẻ tuổi cảnh giác.
"Thiếu gia và tiểu thư nhà ." Ta móc cả bánh ngô : "Lương thực bộ ở đây, nếu đủ còn thứ ."
Ta cởi chiếc túi vải nhỏ đeo ở eo xuống, bên trong là rau dại khô phơi mấy hôm : "Pha với nước uống thể cầm đói."
Vương Đầu gật đầu, : "Chúng cùng nhập đoàn về phía đông nhé? Phải nhanh chóng hội hợp với đại đội, nơi là chỗ thể ở lâu."
Anan
Thẩm Nghiễn Chi gật đầu đáp: "Nghe theo lời quân gia."
Nói đoạn đưa hai bọc lương thực của và tiểu thư qua: "Hai phần đồ ăn , cùng chia ."
Thẩm Ngọc Dao bên cạnh giận dữ trừng mắt .
Thẩm Nghiễn Chi như thấy, ngón tay vững vàng đẩy hai cái bọc về phía .
Mấy quân sĩ , thể che giấu sự kinh ngạc trong mắt .
Vương Đầu xoa xoa tay: "Cái , cái thật ngại quá..."
Ánh mắt dừng miếng ngọc bội bên hông Thẩm Nghiễn Chi một lúc.
Miếng ngọc bội đó chất ngọc nhẵn mịn, hoa văn trúc xanh điêu khắc bên vô cùng tinh xảo, tuy các cạnh mài do nhiều ngày bôn ba, nhưng vẫn thể là chất ngọc Hòa Điền thượng hạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-hoan-thiet-thieu/chuong-8.html.]
Gia đình bình thường tuyệt đối thể vật như .
Hắn chợt kêu lên một tiếng, vẻ cảnh giác mặt lập tức tan biến, đó là sự kính phục, Vương Đầu vội vàng chắp tay vái chào.
"Thì là thiếu gia của Vĩnh Ninh Hầu phủ! Thất lễ , thất lễ !"
Hắn sang Thẩm Ngọc Dao, thấy nàng tuy mặc y phục giản dị, nhưng giữa đôi mày toát lên khí chất cao quý, càng chắc chắn về phán đoán của , giọng điệu cũng trở nên cung kính hơn:
"Tiểu thư chớ trách chúng thất lễ, thật sự là thời thế loạn lạc như bây giờ thể đề phòng tất cả . Khi Vĩnh Ninh Hầu còn tại thế, trấn giữ biên cương phía bắc, phụ cũng việc trong quân doanh, luôn với rằng Vĩnh Ninh Hầu là bậc hùng đích thực, bảo vệ bình yên cho bách tính một phương."
Lão Lý cũng theo đó thẳng dậy, ánh mắt Thẩm Nghiễn Chi thêm vài phần kính sợ:
"Chẳng trách ngay cả một hầu cũng quy củ, vội vàng hấp tấp. hầu ở chỗ khác bình thường đều khó phong thái như , thì là đến từ Vĩnh Ninh Hầu phủ. Thiếu gia, ngài ở đây, chúng về phía đông tìm viện quân, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều!"
Thẩm Nghiễn Chi khẽ gật đầu, giấu ngọc bội trong: "Trong loạn thế, phận thế nào cũng vô dụng, chỉ cần chúng thể bình an đến nơi là ."
Chàng Vương Đầu: "Đã cùng đường , thì cần đa lễ."
Vương Đầu đáp lời, xoay hô hoán binh lính thu dọn hành trang, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều. Rõ ràng danh tiếng của Vĩnh Ninh Hầu phủ khiến an tâm hơn.
Thẩm Ngọc Dao bọn họ thu dọn hành lý, chợt với :
"Thiết Thiều, nãy ngươi sợ bọn họ là kẻ ?"
"Không giống." Ta giúp Vương Đầu nhặt cây thương hỏng lên: "Kẻ sẽ đưa nửa cái bánh cuối cùng cho thương binh."
Vương Đầu , cất tiếng lớn: "Nhóc con mắt đấy! Tuy chúng là tàn quân, nhưng tuyệt đối sẽ những chuyện thừa nước đục thả câu như !"
Thẩm Nghiễn Chi khu rừng phía xa, : "Thiết Thiều quả thực chu ."