Trần Minh nói, sứ mệnh của mấy người bọn họ chính là thề sống c.h.ế.t bảo hộ người Tống gia.
Ta nói: "Ta không phải người Tống gia..."
Trần Minh nghiêm túc.
"Người đúng là người Tống gia, người là thê tử tương lai của ngài ấy. Cho nên, người là người Tống gia."
Hòa thượng quét rác chen miệng nói: "Không đúng! Công tử không nói là thê tử tương lai. Công tử nói, Xuân Nương chính là thê tử của ngài ấy, chúng ta không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào."
Ta khoát tay áo muốn nói một chữ không.
Bảy người bọn họ lại chọn làm như không thấy...
Mặt của ta hơi nóng lên, trong đầu chỉ còn sắc mặt giảo hoạt của Tống Sơn.
Thảo nào hắn nói Tín Thủ Tự không linh, nơi này toàn những kẻ ăn mặn giả hòa thượng...
Nhưng võ công của bọn họ vô cùng cao, không giống như thị vệ bình thường.
"Rốt cuộc các ngươi là ai?"
Ta không nhịn được mà hỏi, cuối cùng Trần Minh cũng nói thật.
*
"Vân Trung Thất Vệ."
Đang lúc Trần Minh nói chuyện, chiếc áo cà sa trên người y dường như tan biến.
Thứ y khoác trên người vốn nên là áo giáp chiến trường, tiếng trống nơi doanh trại.
Cái gì?
Ta trừng to mắt, giống như trước mắt là thiên binh thiên tướng.
Bảy hòa thượng này là Vân Trung Thất Vệ nổi tiếng trong triều?
Vân Trung Thất Vệ, có thể chống lại ngàn quân.
Dáng vẻ của bọn họ trở thành tranh tết treo trấn trạch trong nhà.
Tập hợp đủ tranh tết của Vân Trung Thất Vệ là ước mơ tuổi thơ của bao nhiêu người.
Đáng tiếc ta rất nghèo, chỉ có thể thấy trên cửa của địa chủ mấy lần.
Mặc dù bảy hòa thượng này và người trong tranh tết không hề giống nhau.
Nhưng ta biết, bọn họ là Vân Trung Thất Vệ thật.
Tống Sơn phạm tội phản quốc, một trong những nguyên nhân trong đó là Vân Trung Thất Vệ mất tích.
Vân Trung Thất Vệ vô cùng kiêu ngạo.
Là tinh binh được cha Tống Sơn chinh chiến khắp nơi, đích thân dạy dỗ nên.
Sau khi cha Tống Sơn qua đời, Vân Trung Thất Vệ ở lại bên cạnh Tống Sơn.
Nhưng không biết sao Vân Trung Thất Vệ đột nhiên mất tích.
Có lời đồn nói bọn họ chuẩn bị cho Tống Sơn làm phản.
Cũng có người nói Tống Sơn g.i.ế.c Vân Trung Thất Vệ, để cho hắn "Gia nhập" vào Bắc Lương.
Lời đồn vừa nhiều lại ly kỳ.
Nhưng Tống Sơn thà chịu tội lăng trì cũng không muốn nói ra tung tích của Vân Trung Thất Vệ.
Chỉ dựa vào chuyện này cũng đủ khiến Hoàng đế tức giận.
Trong thiên hạ chẳng lẽ có thần muốn làm vua.
Tống Sơn chẳng lẽ có nuôi tư binh hay sao?
Ánh mắt của ta nhìn về phía Trần Minh.
"Lúc Tống Sơn bị hành hình, các người ở đâu?"
Trên gương mặt của Trần Minh hiện lên vẻ bi thương: "Bắt đầu từ năm Khánh Ninh thứ ba mươi sáu, công tử đã ra lệnh cho chúng ta canh giữ ở đây. Cho dù ngài ấy bị hành hình cũng không cho chúng ta đi cứu."
Năm Khánh Ninh thứ ba mươi sáu?
Khi đó Tống Sơn vẫn chưa thi công danh, chỉ là một người rảnh rỗi ở nhà, bị mọi người xa lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguyet-man-xuan-son-lau-cjiz/chuong-10.html.]
"Tại sao hắn lại làm như thế?" Ta hỏi.
Trần Minh nghiêm túc nói với ta, Tống Sơn không cho y nói thì y sẽ không nói.
*
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Bên Tống Sơn là năm Khánh Ninh thứ ba mươi chín.
Còn chưa đến một năm nữa là lúc hắn bị xử tử ở Thái Thị Khẩu.
Ở chỗ ta là năm Khánh Ninh thứ bốn mươi hai.
Ta tính toán hai năm qua đã rất được rất nhiều manh mối.
Nhưng từ đầu đến cuối, tội phản quốc của Tống Sơn vẫn bế tắc.
Sau khi Tống Sơn không còn lãnh binh, binh quyền chuyển cho Tuyên vương.
Sau khi Thái tử chết, Tuyên vương là duy nhất duy nhất, hắn ta nắm binh quyền, không có gì đáng trách.
Nhưng khi người Bắc Lương tấn công lần nữa, thuộc hạ của hắn ta liên tục bại lui, không thể chống đỡ.
Người Bắc Lương cướp bóc ở Vân Trung Quan, còn cho hai mươi vạn đại quân hung hăng ở đó.
Bọn chúng không đánh nhau, chỉ muốn cướp vài tòa thành giàu mạnh để cung cấp cho quân lính.
Hoàng đế sốt ruột, lại gọi Tống Sơn lần nữa.
Ông ta mong hắn giúp Tuyên vương, cùng nhau xuất chinh đến Vân Trung Quan chống lại Bắc Lương.
Khi mọi người đều cảm thấy trận chiến này là trận chiến khó khăn nhất của Ninh Quốc từ trước đến nay, Tuyên vương đã ngăn cơn sóng dữ khiến Bắc Lương lui binh.
Mà Tống Sơn lại tham chiến rồi phản bội chạy trốn, sau khi bị bắt bị xử tội phản quốc, lăng trì ở Thái Thị Khẩu.
Ta không tin đây là chân tướng thật sự.
Nhưng ta dùng hết mọi cách cũng không điều tra được bất cứ chuyện gì.
Ta khuyên Tống Sơn: "Hay là chàng đừng xuất chinh, chỉ cần đừng đi đánh trận với Tuyên vương thì sẽ không gặp phải những chuyện sau đó..."
Tống Sơn búng trán ta: "Cho dù bị lăng trì một trăm lần thì ta cũng phải lên chiến trường, đánh Bắc Lương."