NGUYỆT HẬN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-09-17 14:41:18
Lượt xem: 588

 

Văn án:

 

Từ nhỏ, bạn thanh mai trúc mã cùng nhặt rác hạ thành để sống qua ngày.

 

Sau khi phát hiện sở hữu gene cấp S, liền tuyển thẳng học viện quân sự hàng đầu của đế quốc.

 

chờ suốt ba năm, thế nhưng vẫn hề gửi về lấy một tin tức.

 

Mọi đều thượng thành là chốn phồn hoa, rằng sớm bỏ rơi .

 

Chỉ tin.

 

Sau đó lén trèo lên một con tàu vận chuyển hàng hóa bay tới thượng thành.

 

Ăn đủ đắng cay khổ sở, cuối cùng cũng đặt chân đến cổng học viện quân sự.

 

Thế nhưng né tránh gặp, còn sai khác đến đuổi .

 

Bạn cùng phòng của đưa cho xem bức ảnh chụp với một cô gái khác, nhạo :

 

“Là thì hướng lên cao, một đứa nhặt rác đến từ khu hạ thành như cô thể so sánh với với một cô gái xinh nhà giàu ở thượng thành chứ?”

 

ngã xuống đất, ngẩng đầu chằm chằm bộ quần áo hàng hiệu đắt đỏ .

 

Trong lòng chỉ khẽ thở dài: Đã là quả thật nên hướng về nơi cao hơn.

 

 

Chương 1

 

Gần đây ai cũng , Phó Chước thủ khoa của học viện quân sự đế quốc mê hoặc đến mất hồn mất vía.

 

Anh thậm chí còn ngại chống cả gia tộc để cưới , và chuyện trở thành trò cho tất cả bàn tán.

 

Trong thế giới liên các hành tinh, phận con phân định dựa theo cấp độ gene, lượt từ S, A, B, C, D.

 

Liên bang đế quốc chế độ nghiêm ngặt, chia thành ba khu vực: thượng thành, trung thành và hạ thành.

 

Thượng thành trong tay giới quý tộc quyền thế, là trung tâm của quyền lực và giàu sang.

 

Trung thành là nơi ở của đông thường dân, là nền tảng xã hội của liên bang.

 

Hạ thành thì tài nguyên cạn kiệt, chỉ còn những kẻ nghèo khổ lay lắt sống qua ngày, gọi là khu rác.

 

Còn , chính là một kẻ đến từ hạ thành, mang thứ gene hạng thấp nhất, tất cả xem là hạ đẳng.

 

Mẹ của Phó Chước luôn khinh thường xuất của , cho rằng tâm thuật bất chính.

 

Điều khiến bà càng căm ghét hơn, chính là đứa con trai mà bà luôn tự hào vì cứu mà mất một con mắt.

 

Vì thế, khi gặp tai nạn xe và rơi hôn mê, bà lập tức đuổi khỏi nhà họ Phó.

 

Nhân lúc hỗn loạn, lặng lẽ tìm đến bệnh viện quân khu nơi Phó Chước đang .

 

Chỉ là, ở ngoài phòng bệnh, bắt gặp mấy bạn của đó.

 

khẽ nhắm mắt , rằng hôm nay, sớm muộn gì cũng tránh khỏi một trận nhục nhã.

 

 

ba bạn của Phó Chước vây ở giữa. Người mở miệng đầu tiên tên là Bùi Trạch.

 

“Ồ, chẳng đây chính là con chuột nhỏ mà Phó Chước nuôi dưỡng ?”

 

Trong bạn bè của Phó Chước, Bùi Trạch là ghét nhất.

 

Anh phận cao quý, là con trai công tước, mà thái tử đế quốc còn là họ ruột của .

 

Từ khi và Phó Chước ở bên , ít khi ngoài tụ tập với bạn bè.

 

Thậm chí, vì bênh vực và Bùi Trạch cãi ít .

 

Bùi Trạch đem tất cả lầm đó đổ lên đầu , khẳng định chính phá hoại tình em giữa họ.

 

, cứ hễ gặp mỉa mai châm chọc, luôn dùng gương mặt khó chịu để .

 

Hai còn thì chỉ với vẻ thích thú, như thể đang chờ xem kịch vui.

 

Đó là cặp song sinh nhà Nguyên, đôi song sinh chói sáng nhất trong lực lượng tác chiến đơn binh của quân bộ.

 

Người em trai tên Nguyên Nhĩ khẩy, hất cả ly nước lên .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguyet-han/chuong-1.html.]

thật sự hiểu nổi, Phó Chước thể mắt với thứ rác rưởi như cô chứ?”

 

Con cháu quý tộc luôn mang theo sự kiêu ngạo nên trong mắt chẳng coi ai gì.

 

Còn Phó Chước vì một kẻ xuất từ hạ thành mà dám chống gia tộc, khiến tất cả bọn họ đều cảm thấy mất mặt.

 

Từ khi và Phó Chước ở bên , chịu bao nhiêu sỉ nhục từ đám bạn của .

 

Ba vây quanh , đem thứ của chế giễu thương tiếc.

 

Lời lẽ đều xoay quanh việc xứng với Phó Chước, phẩm hạnh thấp kém.

 

Chuyện nhà họ Phó đuổi càng khiến họ vui mừng, vỗ tay hả hê.

 

là thủ đoạn bỉ ổi, Phó Chước mù mắt mới cưới cô.”

 

chỉ cúi đầu, mặc cho họ mắng chửi, nhạo.

 

Thậm chí họ còn đẩy ngã xuống, đầu gối đập mạnh đến bầm tím.

 

Đến khi Bùi Trạch buông lời:

 

“Cô thật bẩn thỉu y như cái nơi cô sinh

 

mới bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, đẫm lệ thẳng .

 

Kỳ lạ , Bùi Trạch nghẹn giọng, ngây , thể thêm câu nào.

 

Ngay cả cặp song sinh nhà họ Nguyên bên cạnh cũng đột nhiên im lặng, ánh mắt khó hiểu dán đôi mắt đỏ hoe của .

 

lau vội nước mắt, xoay bỏ chạy.

 

Sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi gấp gáp, hình như là giọng của Bùi Trạch.

 

dám , chỉ cắm đầu chạy thật nhanh.

 

sợ nếu họ bắt , thì sẽ là một vòng sỉ nhục mới nữa.

 

Trên đường về, một chiếc xe lơ lửng bất ngờ chắn ngang.

 

Kính xe hạ xuống, lộ một gương mặt trẻ trung ngạo mạn của Bùi Trạch.

 

đoái hoài, chỉ im lặng tiếp.

 

Bùi Trạch thấy liền mất kiên nhẫn, gọi .

 

Chiếc xe chầm chậm di chuyển, di chuyển song song với bước chân .

 

“Ê, cảnh cáo , nhà họ Phó sớm muộn cũng sẽ tống cổ cô ngoài thôi.”

 

“Buồn thật, ngoan ngoãn ở khu ổ chuột hơn ? Chỉ dựa chút nhan sắc đó mà thật sự tưởng rằng Phó Chước sẽ thật lòng để mắt đến cô ?”

 

“Giờ thì cảm thấy đáng đời ? Ngay cả cơm cũng đủ ăn. Trước mặc đồ cao cấp , bây giờ bộ quần áo cô xem, rẻ rúng như hàng chợ bán đồng giá.”

 

 

Giọng dai dẳng dứt của Bùi Trạch khiến đầu như nổ tung.

 

Cuối cùng nhịn nổi, dừng trừng mắt :

 

“Anh rốt cuộc gì?”

 

Bùi Trạch thấy , thoáng khựng , một lúc mới lấy vẻ hống hách thường ngày.

 

“Này, nể tình cô từng cứu , mới chịu giúp cô một đấy.”

 

“Nhà họ Phó cần cô, suy nghĩ đến việc theo ?”

 

Anh là nhắc đến chuyện , khi cái bình hoa rơi xuống, vì cứu thương ở tay.

 

sang Bùi Trạch.

 

Trên mặt chút gượng gạo, nhưng giọng điệu thì vẫn như cũ, cứ như đang ban ơn cho .

 

còn kịp đáp thì điện thoại vang lên với hai tin nhắn mới.

 

Người gửi là cặp song sinh nhà họ Nguyên.

 

Nguyên Dịch: “Cô thích tiền ? Đi theo , cô sẽ chẳng thiếu thứ gì.”

 

Nguyên Nhĩ: “Cô cũng thấy , còn Phó Chước, Nguyên Dịch và Bùi Trạch sẽ bỏ qua cho cô. Đi theo , thể che chở cho cô.”

 

 

Loading...