Nguyện Một Đời Yêu Không Hối Tiếc - Chương 9: Liệu có thể bên nhau trọn kiếp?
Cập nhật lúc: 2025-02-17 10:17:27
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm mùa thu thanh mát, thoang thoáng hương quế hoa quện trong gió, nồng nàn hòa vào ánh trăng ngọc ngà đang ngủ yên trên mái hiên cổ kính. Tiếng chó sủa inh ỏi phá vỡ không khí tĩnh mịch của màn đêm, ánh đuốc rực trời kèm theo tiếng bước chân của hàng trăm người nện xuống mặt đất khiến một góc Kinh Thành trở nên náo động. Dân chúng tò mò kéo nhau ra xem thì thấy đoàn binh từ Hoàng Cung đang dàn quân kéo về hướng phủ Tể Tướng. Cánh cửa lớn của căn biệt phủ bị gõ đập ầm ĩ khiến gia nhân vội vã mở cửa mà vẫn còn ngơ ngác không hiểu cơ sự gì. Quan binh ồ ạt kéo vào trong và bao vây trong ngoài phủ để đảm bao không ai có thể xuất nhập. Hàng binh rẽ lối để Hoàng Thượng và Thái Hậu tiến vào, Doãn công công tiến lên phía trước, tay cầm thánh chỉ chờ sẵn.
Người cần xuất hiện thì cũng đã lộ diện, Tể Tướng hiên ngang bước ra, phong thái vẫn ung dung như không có gì sợ hãi. Hắn thấy toàn cảnh thì như thể đã nắm rõ được tình hình mà ánh mắt vẫn đầy kiên định và cũng không có ý muốn hành lễ khi thấy Thái Hậu và Hoàng Thượng. Mặc cho thái độ thách thức của Vũ Văn Trạch Dương thì Hoàng Thượng cũng không hề nao núng, vẫn giữ vững thần thái nghiêm nghị mà ra hiệu cho Doãn công công.
Doãn công công cầm thánh chỉ dõng dạc đọc: Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiều viết: Vũ Văn Trạch Dương tức Tể Tưởng đương triều lạm dụng quyền hành tham ô ngân khố, thao túng bộ hình khiến dân chúng lầm than. Cấu kết với ngoại bang phản quốc hại dân, bằng chứng cũng đã thu thập đầy đủ, tội lỗi không thể dung thứ. Nay mưu đồ làm phản đã quá rõ ràng, quyền lực bánh trướng khôn cùng nên đích thân Trẫm phải mang quân trấn áp tuyệt đối không nương nhẹ. Tuy nhiên đã có nhiều công trạng khi Tiên Đế còn tại thế nên ân xá từ chu di cửu tộc thành chu di tam tộc. Khâm thử
Tể Tướng lĩnh chỉ bằng một nụ cười khinh bỉ khiến Doãn công công tức giận mà quát: Tội thần nhà ngươi còn không mau tạ chủ long ân và đưa đầu nhận tội.
Tể Tướng ngửa đầu cười lớn: Thật quá nực cười rồi! Bổn tướng đây còn muốn cho các ngươi yên ổn một thời gian vậy mà các ngươi lại tự đưa đầu vào chỗ c.h.ế.t sớm như vậy lại còn ở đây mà xàm ngôn.
Hoàng Thượng cất giọng uy lực mà trấn áp: Phản tặc nhà ngươi còn không biết thế cục mà tiếp tục nói càn. Còn không mau căng mắt ra mà nhìn cho rõ! Để ta xem ngươi còn có thể lộng hành tới đâu khi đã bị ta chặt hết vây cánh?
Tể Tướng đưa mắt lạnh lùng quét quanh một lượt nhưng tuyệt nhiên không có lấy một tia lo sợ.
Hắn khẽ nhếch miệng mà cất giọng đầy mỉa mai: Bản lĩnh của ta đâu nằm trong những thứ mà ngươi có thể lấy được. Chỉ là ta có chút bất ngờ khi tên tiểu tử nhà ngươi cũng có thể hô mưa gọi gió đến vậy, đúng uổng công nuôi dưỡng một lũ hèn nhát! Nhưng dù tiểu tử nhà ngươi có chút bản lĩnh khiến chúng không còn đứng về phía ta nữa nhưng ta không tin chúng có thể vì ngươi mà dám đối đầu với ta? Vậy nên ta đang tự hỏi ngươi sẽ đấu với ta bằng cách nào đây?
Nhuệ Vũ bước lên phía trước, hiên ngang đứng trực diện với vị cựu tướng khí phách ngút trời mà không một chút nao núng, nàng dõng dạc nói: Để xử lý ngươi thì đâu cần Thánh Thượng phải bẩn tay. Hôm nay, chính tay ta là sẽ đao phủ tiễn tên phản tặc nhà ngươi chầu Diêm Vương.
Tể Tướng nhìn Nhuệ Vũ bằng nửa con mắt rồi cười lớn: Nếu vậy thì ông trời chẳng phải đã quá ưu ái lão tử rồi sao?
Nụ cười vừa tắt thì một luồng nộ khí nổ ra khiến tất cả mọi người có mặt đều thấy áp lực, chỉ trong chớp mắt Tể Tướng đã lao tới mà vung nắm đ.ấ.m đầy uy lực về phía Nhuệ Vũ. Nhuệ Vũ dễ dàng né được chưởng pháp của hắn rồi nhẹ nhàng rút thanh trường kiếm để giao đấu với lão ma đầu. Trận đấu vô cùng căng thẳng khiến những người có mặt đều chăm chú quan sát, ai nấy đều vã mồ hôi hột khi mục sở thị một trận chiến mang đầy khí tức c.h.ế.t chóc như vậy. Từng đòn tung ra của cả hai đều vô cùng hiểm hóc và uy lực như muốn lấy mạng đối phương ngay tức khắc. Bằng mắt thường có thể thấy Nhuệ Vũ đang chiếm thế thượng phong vì chiêu thức của nàng rất uyển chuyển và linh hoạt nên hầu như tránh được mọi đòn tấn công của đối phương, nhưng cũng có thể vì nàng dùng vũ khí còn Tể Tướng thì không nên có phần chênh lệch. Tể Tướng là cương thì nàng là nhu nên có cảm giác khắc chế rõ rệt. Nhưng khi trận đấu kéo dài thì Nhuệ Vũ lại có vẻ đuối sức còn Tể Tướng thì vẫn giữ nguyên phong độ. Nàng như hiểu được tình thế nên muốn ra một đòn quyết định để kết thúc trận chiến nhanh hơn. Nàng vận công rồi lướt tới như một cơn cuồng phong lao thẳng về phía Tể Tướng, nhưng thay vì tránh né thì hắn lại không hề sợ hãi mà tung cuồng lôi quyền thẳng về phía đối thủ đang lao tới như một cơn lốc. Tưởng chừng như đòn sấm sét đó của Tể Tướng có thể hóa giải chiêu thức của Nhuệ Vũ nhưng khi luồng khí tức mà Nhuệ Vũ đang phóng đến lại trở thành vô ánh mà biến mất ngay trước mắt. Vậy coi như đòn tấn công của Tể Tướng vừa rồi chỉ là đánh vào hư không, hắn khẽ chau mày có phần bất ngờ thì Nhuệ Vũ đã đứng phía sau hắn, hai tay nàng nắm chặt lấy thanh trường kiếm, miệng hét lớn đầy uy lực mà dồn toàn bộ công lực để đ.â.m hắn từ phía sau.
Tất cả mọi người đều sững sờ không phải là cái c.h.ế.t của Tể Tướng mà là tiếng gãy vụn của thanh trường kiếm trong tay Nhuệ Vũ.
Lưu Tướng Quân thốt lên: Là Cửu Thương Huyền Giáp.
Đồng tử Nhuệ Vũ mở rộng đầy ngỡ ngàng trước tình thế đầy bất ngờ này, nhưng chưa để nàng kịp định thần lại thì đã là lúc Tể Tướng phản đòn, hoàn toàn lật ngược thế cờ. Hắn xoay người vung khuỷu tay xé gió đập thẳng vào thái dương của nàng khiến nàng choáng váng mà văng ra một khúc.
Hoàng Thượng thấy vậy liền nóng ruột mà muốn bước đến nhưng bị Thái Hậu ghìm lại rồi lặng lẽ lắc đầu ra hiệu không nên bứt dây động rừng. Hắn đành cắn răng giữ vững phong thái nhưng trong lòng đã nóng như lửa đốt khi thấy Nhuệ Vũ bị thương.
Nhuệ Vũ bò dậy, ánh mắt kiên định rồi đưa tay lau vệt m.á.u trên miệng, tay kia dứt khoát mà quăng chuôi kiếm đi.
Tể Tướng cười lớn: Nhãi nhép như ngươi có thể trụ được tới giờ phút này cũng đã là khá lắm rồi. Bản lĩnh như vậy mới xứng đánh với lão tử chứ, nể tình ngươi cũng có chút khí phách nên ta sẽ tiễn ngươi đi đầu thai sớm một chút. Kiếp sau thì đừng đầu thai làm chó cho loại chủ kém cỏi nữa.
Nhuệ Vũ mắt đỏ rực, răng nghiến chặt, khí tức cuồng loạn mà lao tới đánh trực diện với Tể Tướng. Nàng tung quyền cước liên tục vào đối phương nhưng hầu như không thể đả thương cơ thể hắn vì hắn đã có Cửu Thương Huyền Giáp bảo hộ. Đợi cho nàng đã dần thấm mệt, động tác có phần chậm đi vài nhịp thì lão ma đầu liền nhoẻn miệng cười lạnh, ánh mắt đầy hiểm ác mà tung một cước chí mạng vào trung thân của nàng khiến nàng văng ra xa mà đập mạnh người vào phiến đá lớn phía sau rồi nôn ra một ngụm m.á.u lớn. Uy lực của đòn đánh vừa rồi mạnh đến mức khi hắn vung cước thì luồng khí lực tỏa ra gần như xé nát không gian xung quanh khiến những người đứng cách xa đó vài trượng cũng bị luồng khí tức mạnh mẽ quất tới mà phải đưa tay chống đỡ.
Còn về phần Nhuệ Vũ dần trượt xuống khỏi phiến đá để lộ ra vết nứt lớn trên tảng đá nguyên khối to lớn vô cùng. Nàng vẫn kiên cường mà chống đôi tay run rẩy xuống đất để giữ cho cơ thể không nằm rạp xuống. Nàng đưa một chân lên để cố gắng đứng dậy, khóe miệng vẫn chảy ra m.á.u tươi không ngừng.
Âm thanh hỗn tạp, ánh sáng lập lòe, hai tai của Nhuệ Vũ đã ù đi và chỉ nghe được những âm thanh nhiễu loạn, khóe miệng nàng là vệt m.á.u dài vẫn không ngừng túa ra. Nàng cố lết người về phía trước, đôi tay run rẩy, bờ môi mím chặt cố gắng kìn nén cơn đau dữ dội. Nàng cố gắng ngước lên và nhìn về phía chàng đang vô cùng đau đớn gào thét tên nàng trong tuyệt vọng. Cẩm y vệ đã giữ chặt lấy chàng, m.á.u tươi đã nhuốm đỏ tròng mắt khiến nàng không còn nhìn rõ gương mặt thân thuộc ấy nữa. Tất cả những gì rõ nét nhất đang dần hiện ra trong tâm trí nàng lúc này là kí ức tươi đẹp xưa cũ. Tiếng thở dồn dập dần bị át đi bằng âm thanh trong trẻo của núi rừng chim chóc… Tâm trí nàng như dần chìm sâu
Tể Tướng liếc nhìn đầy thương hại: Đáng tiếc cho nha đầu nhà ngươi có chút bản lĩnh nhưng lại chọn sai chủ để giờ phải nhận cái kết cay đắng như vậy. Nếu ngươi khôn ngoan hơn thì đã có một tương lai huy hoàng hơn nhiều rồi.
Mọi người cũng hiểu được phần thắng sẽ thuộc về ai nên Thái Hậu đã ra hiệu cho Nhậm Khải Minh hộ tống Hoàng Thượng rời khỏi nhưng hắn cũng hiểu được chỉ cần chịu thêm một đòn nữa của Tể Tướng thì Nhuệ Vũ sẽ nắm chắc cái chết.
Nhuệ Vũ cắn chặt răng, rút thanh đoản đao trong thắt lưng rồi hét lớn một tiếng mà dùng toàn bộ sức tàn lao về phía kẻ thủ. Hoàng Thượng thấy vậy liền vùng vẫy để thoát khỏi sự trấn áp của Nhậm thị vệ, tay hắn vươn về phía trước như để cố với lấy nàng nhưng khoảng cách là quá xa nên thứ duy nhất tương phùng lúc này chính là tiếng hét đầy căm thù của Nhuệ Vũ và tiếng hét đầy đau thương của Hoàng Thượng. Cảnh tượng hỗn loạn và bi thương vô cùng.
Phụm!
Âm thanh phá vỡ bối cảnh hỗn loạn hiện tại, khi thanh đoản đao trên tay Nhuệ Vũ đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c của Tể Tướng cũng chính là lúc Hoàng Thượng lạc bước mà ngã khuỵu xuống đất.
Trịnh trướng quân thốt lên: Trên đời này lại có thứ vũ khí có thể đ.â.m thủng Cửu Thương Huyền Giáp ư?
Nhưng câu trả lời có lẽ chỉ có Tể Tướng là biết rõ, hắn nhìn Nhuệ Vũ đầy ngỡ ngàng mà thì thào:
Là Thiên Hỏa Duệ Đao? Ngươi là…?
Nhuệ Vũ giờ đây đã bị ngọn lửa hận thù nuốt chửng, hai tai nàng ù đi chẳng còn màng tới bất cứ âm thanh nào nữa. Một tay nàng nắm chặt lấy yết hầu của Tể Tướng, một tay cầm chặt đoản đao đ.â.m liên tục lên thân thể hắn, nhưng cũng vì vận công quá sức để đ.â.m thủng bảo giáp mà nàng liên tục thổ huyết. Nhậm thị vệ thấy vậy liền lao tới giữ chặt lấy Nhuệ Vũ mà kéo nàng ra khỏi thân xác Tể Tướng.
Tể Tướng vẫn còn chút hơi thở liền ngã khuỵu xuống, tai cùng dần ù đi, khung cảnh hỗn loạn trước mắt gần như im lặng, hắn mỉm cười nhìn về phía Nhuệ Vũ đang vùng vẫy trong tay Nhậm thị vệ rồi nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt dần trở nên trìu mếm như đang nhìn một đứa trẻ ngang bướng quấy khóc. Sức lực dần cạn kiệt, hắn ngã xuống, cảnh vật trước mắt cũng dần mờ đi nhưng hắn vẫn cố ngoái đầu nhìn về phía Thái Hậu, ánh mắt chất chứa nhiều tâm sự nhưng gương mặt lại toát lên vẻ mãn nguyện rồi hắn nhắm mắt xuôi tay với nụ cười an yên vẫn giữ trên khuôn miệng. Lúc này ai nấy cũng tập trung về phía Nhuệ Vũ, các tướng quân thì đứng c.h.ế.t lặng, ánh mắt thương tiếc, khẽ cúi đầu như để mặc niệm cho vị cựu tướng uy mãnh một thời. Nên cũng không ai để ý tới sắc mặt Thái Hậu đang lặng lẽ nhìn về phía Tể Tướng hồi lâu rồi cũng lặng lẽ đưa tay quệt lên má.
Hoàng Thượng vội vã chạy tới để trấn an Nhuệ Vũ rồi nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống khi sức lực dần trở nên suy yếu. Hắn ôm chặt nàng vào lòng mà đau đớn vỗ về: Nàng làm được rồi, chúng ta thắng rồi, nàng đã g.i.ế.c được hắn rồi. Đừng lo gì hết mà hãy yên tâm nghỉ ngơi, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng. Nàng hứa sẽ luôn ở bên ta mà nên nàng phải cố lên nhé. Có ta ở đây rồi, nàng sẽ không sao đâu.
Hắn vừa ôm chặt lấy Nhuệ Vũ, vừa vuốt ve lên mái tóc rồi vừa nghẹn ngào mỗi khi Nhuệ Vũ nôn ra một ngụm máu. Hắn vừa trấn an Nhuệ Vũ nhưng cũng như vừa trấn an bản thân mình rằng Nhuệ Vũ sẽ bình an vô sự.
Ngự y đặt tay lên động mạch của Nhuệ Vũ hồi lâu, chân mày khẽ cau lại khiên Hoàng Thượng vô cùng lo lắng mà hỏi: Đã ba ngày rồi nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại, ngươi nói xem phải làm sao để chữa trị cho nàng ấy? Ngươi phải nói ra thì ta mới làm được chứ?
Ngự Y thở dài: Mạch của cô ấy rất yêu ớt, kinh mạch đứt gãy rối loạn nên thần thật sự không thể nói trước được điều gì. Lục phủ ngũ tạng thương tích nặng mà vẫn duy trì được hơi thở đã là một kì tích rồi. Tuy nhiên huyết khí vẫn được duy trì nên có thể có một loại thần dược nào đó đã giúp cô ấy chữa trị từ bên trong. Thần không muốn kê thuốc gì vì sợ sẽ đảo lộn sự tuần hoàn ở bên trong nên sẽ châm cứu để đả thông mạch khí. Các xương gãy cũng đã được bó lại cẩn thận, giờ đây chỉ trông đợi vào ý chí muốn sống của bản thân của cô ấy nữa thf may ra có thể tạo nên kỳ tích.
Hoàng Thượng vẫn luôn luôn túc trực bên cạnh Nhuệ Vũ để chuyện trò cùng nàng cũng như muốn động viên để nàng nhanh chóng bình phục từ trong tiềm thức. Cứ xong việc triều chính là hắn liền có mặt, ăn uống ngủ nghỉ cũng đều không rời nửa bước. Hắn cũng cho người dùng hàn băng quý giá và thảo dược để giữ cho thân thể của Tể Tướng không bị hủy hoại. Hắn muốn giữ lại thân xác của tên phản tặc này như một món quà cho Nhuệ Vũ có thể toàn quyền quyết định khi nàng tỉnh dậy. Tuy rằng điều này bị Thái Hậu phản đối gay gắt nhưng thái độ của Hoàng Thượng giờ đây cũng đã thay đổi, hắn kiên quyết cãi lời Thái Hậu và đe dọa tất cả những kẻ trông giữ thi hài nếu trái lệnh thì sẽ g.i.ế.c không tha. Thái Hậu thấy phản ứng dữ dội của Hoàng Thượng nên cũng chỉ lui về chứ không muốn xay ra cãi vã vì dù sao lúc này cũng là lúc phụ mẫu đồng lòng để trấn yên quần thần, nhưng một phần vì bà ta cũng lờ mờ cảm nhận được tình tính của Hoàng Thượng đã có phần thay đổi.
Hoàng Thượng đứng trước cửa hít một hơi thật sâu để trút bỏ hết những bực dọc và mệt mỏi rồi mới bước vào, hắn muốn xuất hiện trước mặt Nhuệ Vũ với một tinh thần tốt nhất để không ảnh hưởng tới sức khỏe của nàng. Khuôn miệng đang mỉm cười bỗng trở nên thất kinh khi thấy trên giường trống rỗng, Hoàng Thượng hốt hoảng hỏi tì nữ:
Nàng ấy đâu rồi? Ai đã mang nàng ấy đi rồi?
Cung nữ lắp bắp quỳ rạp xuống: Xin Hoàng Thượng tha mạng, Lâm thị vệ mới tỉnh dậy đã đòi tự ra ngoài, nô tì đã cố gắng ngăn cản nhưng ngài ấy nhất định bỏ đi.
Hoàng Thượng lòng nóng như lửa đốt liền cho người chuẩn bị ngựa để đích thân đi tìm Nhuệ Vũ. Nhưng vừa tới cổng thành thì bị người của Thái Hậu cản lại.
Trong lúc đó, Nhuệ Vũ đang đứng lặng ngắm nhìn chiều tà bên hồ lớn nơi ngoại thành. Nàng hít một hơi thật sâu để thu hết hương thơm của cỏ hoa vào lồng ngực. Đôi môi nứt nẻ, trắng nhợt khẽ nở một nụ cười đầy hạnh phúc, đôi mắt nàng ôm trọn cả ánh hoàng hôn đỏ rực rồi thu trọn vào hạt nước nhẹ nhàng trượt dài từ khóe mắt. Nàng thì thầm vào trong gió:
Sư phụ, Sư huynh, con đã làm được rồi, con đã trả thù cho hai người rồi, cũng nhờ có đan dược mà con có thể cố gắng chống trọi đến giây phút cuối cùng. Trong lúc hôn mê con đã muốn từ bỏ để có thể đoàn tụ với sư phụ và sư huynh. Con đã phó mặc cho số phận, nếu c.h.ế.t đi thì con sẽ được đoàn tụ với hai người, nếu còn sống thì sẽ trở về chăm sóc mộ phần và hương khói cho hai người, được sống mãi bên những kỉ niệm tươi đẹp của chúng ta. Giờ đây con biết tiếp theo mình cần phải làm gì rồi ạ.
Nhuệ Vũ vừa về tới cổng thành thì bắt gặp cảnh giằng co giữa Hoàng Thượng và người của Thái Hậu. Nàng xuống ngựa rồi hành lễ trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Hoàng Thượng vội vã chạy đến đỡ nàng lên rồi ân cần mà trách móc:
Nàng vẫn chưa bình phục hẳn mà đã tự ý ra ngoài như vậy rất nguy hiểm, nàng làm ta lo lắng lắm đấy có biết không hả? Để ta đưa nàng về tĩnh dưỡng thêm.
Hoàng Thượng chỉ nói vừa đủ để Nhuệ Vũ nghe thấy vì hắn biết nơi này nhiều tai mắt, không nên hành xử bồng bột có thể khiến Nhuệ Vũ gặp nguy hiểm, mặc dù trong lòng khi nhìn thấy nàng trở về chỉ muốn chạy đến mà ôm trầm lấy.
Vừa về tới thì Hoàng Thượng đã háo hức khoe rằng đã lưu giữ t.h.i t.h.ể của Tể Tướng để nàng tùy ý quyết định. Nhuệ Vũ cúi đầu cảm tạ nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ:
Dù sao hắn cũng đã chết, hành hạ thân xác cũng chẳng để làm gì nhưng nhân cơ hội này ta cần làm rõ một chuyện.
Sau khi tới xem xét t.h.i t.h.ể của Tể Tướng thì Nhuệ Vũ đã sáng tỏ ra vài điều nhưng lại khiến nàng cảm thấy lo lắng cho Hoàng Thượng. Thấy nàng bỏ đi thì Hoàng Thượng ngơ ngác hỏi:
Nàng không muốn hành hạ thân xác của hắn hay sao? Ta đã phải tranh cãi với Thái Hậu để giữ được t.h.i t.h.ể của hắn đấy.
bánh bao
Nhuệ Vũ mỉm cười: Tạ ơn Hoàng Thượng! Nhưng dù sao hắn cũng đã c.h.ế.t rồi, để hắn toàn thây coi như giữ lại một chút trang nghiêm. Thần chỉ muốn xem xét một chút chứ không có ý gì khác. Nếu như Thái Hậu muốn an táng cho hắn thì cũng là điều đúng đắn, vì dù sao hắn cũng từng là một võ tướng hiển hách lập nhiều công trạng với Tiên Đế. Thần thiết nghĩ chuyện này để Thái Hậu giải quyết vẫn là thấu đáo nhất ạ.
Hoàng Thượng gật đầu rồi cả hai cùng rời đi, vì đã tỉnh lại nên Nhuệ Vũ trở về khu nghỉ riêng chứ không tiếp tục ở tẩm cung như trước nữa nên khiến hắn nhớ nhung da diết. Chỉ vừa xong việc là đã tìm cớ để đến thăm nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguyen-mot-doi-yeu-khong-hoi-tiec/chuong-9-lieu-co-the-ben-nhau-tron-kiep.html.]
Thời gian sau đó nàng dồn mọi tâm huyết để tìm hiểu một điều mà nàng cho rằng vô cùng quan trọng cho cả nàng và Hoàng Thượng. Nàng vừa đồng hành cùng Hoàng Thượng để củng cố quần thần vì giờ đây nàng đã trở thành một tấm bùa hộ mệnh của Hoàng Thượng. Vài tháng trôi qua, Nhuệ Vũ cũng tìm ra lời giải đáp nhưng cũng là lúc nàng cảm thấy phải rời khỏi nơi này trước khi bị cuốn vào một mớ hỗn độn không hồi kết.
Đêm đó, nàng khăn gói đồ rồi lặng lẽ rời đi trong đêm, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra từ trong căn phòng đã tối đèn. Nhưng chỉ vừa quay người lại thì Nhuệ Vũ đã sừng người khi thấy rất nhiều người đang đứng trong sân. Nàng đang hoang mang tột độ thì ánh đuốc sáng bùng lên rọi sáng tất cả, trước mắt nàng giờ đây là Thái Hậu, Hoàng Thượng và rất nhiều cẩm y vệ đang xếp thành hàng rất chỉnh tề. Nàng tròn mắt không thể nói nên lời thì Thái Hậu đã cất giọng đầy giễu cợt: Dạo này hành tung của Lâm Thị Vệ lại kín đáo đến mức ngay cả ta và Hoàng Thượng cũng không nắm được. Phải chăng ngươi đã không còn cho ai vào mắt?
Hoàng Thượng im lặng không nói gì mà chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thất vọng, đầy ngỡ ngàng và đâu đó xen lẫn vài tia đau khổ. Nhuệ Vũ cũng như c.h.ế.t lặng mà không biết phải làm như thế nào, rồi nàng từ từ quỳ xuống bằng cả hai chân rồi dập đầu trước Thái Hậu và Hoàng Thượng rồi trân thành mà nói: Thần biết tội thần đáng c.h.ế.t nhưng thần cũng đã dốc lòng phụng sự trong thời gian qua chưa một ngày lơ là. Vì gia cảnh đơn chiếc nên thần muốn được trở về lo liệu hương khói cho gia quyến khi đại sự đã xong xuôi ạ. Xin Hoàng Thượng và Thái Hậu ân chuẩn cho thần.
Thái Hậu nhếch miệng: Nếu ngươi đàng hoàng bẩm tấu và được chấp thuận thì lại là chuyện khác, nhưng đàng này ngươi lại lén lén lút lút thật khó coi. Ai mà biết ngươi sẽ có âm mưu gì vì ngươi là người biết quá nhiều thứ nên cũng không ngoài khả năng có thể trờ thành mối nguy hại.
Nhuệ Vũ cúi đầu khẩn khoản: Thần dù có một trăm cái mạng cũng không dám làm những chuyện trời đất khó dung như vậy. Xin Thái Hậu minh xét.
Thái Hậu quát lớn: Dám tùy tiện bỏ trốn mà giờ còn lộng ngôn? Ngươi đâu? Mau giam vào đại lao.
Hoàng Thượng liền nói đỡ: Dù sao cô ấy cũng đã dốc lòng vì đại sự nên xin mẫu hậu hãy nương tay. Ta sẽ điều cô ấy đến tẩm cung để tiện trông chừng?
Thái Hậu liếc mắt: Tội nhân mà lại được đích thân đương kim Hoàng Thượng trông giữ cơ đấy? Ta đã quyết thì cứ làm vậy đi, để cô ta nếm mùi trừng phạt là thế nào thì mới bớt làm càn nữa.
Vậy là công cuộc bỏ trốn của Nhuệ Vũ thất bại toàn tập, còn hại bản thân bị giam trong đại lao khiến nàng lo lắng vô cùng. Hoàng Thượng lẽo đẽo đi theo Thái Hậu để xin cho Nhuệ Vũ thì Thái Hậu liền thay đổi thái độ.
Bà ta nhìn Hoàng Thượng với ánh mắt đầy ẩn ý rồi mỉm cười: Hoàng Thượng cũng như ta mà thôi, cũng không muốn để cô ta rời đi nhưng cô ta đã một lòng muốn đi thì có giam giữ trong thiên lao cũng chẳng ích gì. Tuy nhiên không phải là không có cách để cô ta toàn tâm toàn ý ở lại đây, chỉ là cần phải có sự giúp sức của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng vẻ khẩn khoản: Thái Hậu mau nói đi, chỉ cần là việc có thể làm được thì Trẫm nhất định sẽ làm.
Thái Hậu nhoẻn miệng cười thần bí: Chẳng phải cô ta vô cùng tôn sùng hai chữ “ Trách Nhiệm” đó sao? Giờ đây nếu thân phận chủ - tớ không đủ để cô ta tiếp tục hết lòng thì đành phải chuyển qua một vị thế mới mang tên “ Người Nhà”
Hoàng Thượng có chút ngỡ ngàng nhưng lại càng nóng lòng muốn Thái Hậu nói rõ hơn.
Thái Hậu chậm dãi tiếp lời: Ta biết lâu nay Hoàng Thượng luôn dành cho cô ta một vị trí quan trọng trong lòng. Nếu chuyện thành thì chẳng phải một mũi tên trúng hai đích hay sao? Tuy nhiên triều đình cũng chỉ mới ổn định lại, vẫn cần có sự củng cố vững chắc hơn nữa, nhưng Nhuệ Vũ lại nắm giữ vài điều khá bất lợi cho việc này. Thứ nhất là xuất thân cũng không rõ ràng, không tương xứng và quan trọng hơn hết cô ta đang vô tình trở thành mối lo ngại của nhiều võ tướng. Nếu cất nhắc ở một vị thế quan trọng như Hoàng Hậu thì rất khó để yên lòng triều thần. Nhưng nếu chỉ làm Phi thì lại là một chuyện đơn giản hơn nhiều.
Hoàng Thượng khẽ mỉm cười: Miễn sao có thể giữ nàng ấy lại thì Trẫm tuyệt đối không để nàng ấy thiệt thòi cho dù ở cương vị nào đi chăng nữa.
Thái Hậu liếc nhìn vẻ mưu toan: Nếu chỉ vậy thì vẫn chưa được trọn vẹn, muốn làm nên đại sự thì cần một bước đi chu toàn hơn nữa.
Hoàng Thượng cau mày vẻ khó hiểu.
Thái Hậu tiếp lời: Chúng ta cần một Hoàng Hậu trước đã, ít nhất cũng có một bình phong để phân tán sự chú ý của quần thần về phía Nhuệ Vũ. Nhưng Hoàng Hậu thì phải có sự chọn lọc và gia thế của cô ta có thể giúp chúng ta nắm trọn cả giang sơn này một cách vững vàng nhất. Ta đã tìm giúp cho Hoàng Thượng một ứng cử viên vô cùng sáng giá. Đó chính là Lý Nhã Lâm – con gái út của Lý Tướng Quân có vị thế vô cùng quan trọng, cai quản toàn bộ binh mã phía đông của Thụy Nam ta. Không chỉ thế, Lý tiểu thư lại có ngoại hình vô cùng mỹ miều, công dung ngôn hạnh, cầm kì thi họa đều đủ cả. Nếu mối liên hôn này thành công thì Hoàng Thượng không khác nào hổ mọc thêm cánh, những chuyện sau đó thì đâu ai đủ khả năng làm khó người nữa?
Hoàng Thượng có chút trầm ngâm rồi nhìn Thái Hậu mà gật đầu: Dù sao chuyện này cũng là có lợi cho cả đôi bên, vị cô nương đó cũng sẽ có được địa vị mà ai cũng mơ ước nên chắc cũng sẽ không thấy thiệt thòi gì cả.
Thái Hậu mỉm cười đắc ý: Tốt lắm! Vậy ta sẽ sắp xếp để Hoàng Thượng và Lý tiểu thư có thời gian riêng, dễ bề xúc tiến những bước tiếp theo.
Sau đó Hoàng Thượng không trở về tẩm cung ngay mà đến thẳng đại lao để gặp Nhuệ Vũ. Thấy nàng đang ngồi ủ rũ ôm gối trong phòng giam bẩn thỉu mà lòng hắn xót xa vô cùng. Liền ra lệnh thả nàng ra. Nhuệ Vũ hành lễ rồi vẻ ái ngại mà nói: Thần thật không có mặt mũi nào để đứng trước Bệ Hạ nữa.
Hoàng Thượng ân cần đỡ lấy Nhuệ Vũ rồi mỉm cười: Ta hiểu ngươi cũng có nỗi khổ riêng, huống chi ta cũng đã lường trước được việc này chỉ là vẫn có chút khó chấp nhận. Ta cũng có lỗi vì chưa bù đắp gì cho ngươi mà đã để ngươi chịu khổ như này.
Nhuệ Vũ: Là do thần có tội nên chịu trừng phạt cũng là thích đáng.
Hoàng Thượng dịu dàng an ủi: Chuyện đó coi như xí xóa, không nhắc đến nữa nhưng ta muốn thỉnh cầu ngươi thêm một chuyện nữa trước khi ngươi rời đi có được không?
Nhuệ Vũ vẻ hoang mang nhưng vẫn nhiệt tình đáp: Chỉ cần là chuyện của người thì thần sẽ không từ nan.
Hoàng Thượng bình tĩnh mà nói một cách rất khoan thai để Nhuệ Vũ không cảm thấy hoang mang hay nghi ngờ: Ta vẫn cần đến sự giúp đỡ của ngươi cho đến khi có thể ổn định hoàn toàn. Thái Hậu đã chuẩn bị mối liên hôn giữa ta và Lý phủ nhưng trước mắt vẫn chưa biết động thái của bên đó như thế nào nên ta cần ngươi cảnh giới giúp ta cho đến khi hôn sự xong xuôi. Ngươi thấy sao?
Nhuệ Vũ khựng lại vài nhịp nhưng rồi cũng mỉm cười đáp: Thần sẽ dốc hết sức để giúp Bệ Hạ làm xong đại sự.
Cả hai nhìn nhau như đã ngầm đưa ra một thỏa thuận với đối phương.
Tiếp những ngày sau đó là những lần gặp gỡ của Hoàng Thượng và Lý tiểu thư, bên cạnh là sự đồng hành của Nhuệ Vũ. Nàng vẫn trang nghiêm và giữ vững chuẩn mực của một Nhất Đẳng Thị Vệ nhưng lần đầu diện kiến Lý Nhã Lâm cũng khiến nàng vô cùng kinh ngạc trước nhan sắc diễm lệ ấy. Lý tiểu thư quả là một đại mỹ nhân hiếm thấy trong thiên hạ, dung mạo tuyệt sắc phi phàm của nàng rực rỡ nhưng lại đằm thắm như ánh hào quang của bạch nguyệt. Ngay cả một nữ nhi như Nhuệ Vũ mà còn thấy mếm mộ dung mạo vô cùng thì có lẽ đối với nam nhân chắc hẳn phải là một kho báu quý giá mà ai cũng muốn có được. Khí chất thanh thuần, cử chỉ thì yểu điệu thục nữ, mềm mại như nước thần chốn tiên cảnh. Quả thật khi sánh bước bên Hoàng Thượng đúng là xứng đôi vô cùng. Tuy nhiên thần thái của Hoàng Thượng lại càng khiến Lý tiểu thư say mê vì chàng không chỉ ánh tuấn mà còn điềm đạm vô cùng. Khi đối mặt với một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy nhưng mặt cũng không hề biến sắc mà vẫn luôn cư xử vô cùng thanh tao và đầy uyên bác. Sau nhiều ngày quan sát thì Nhuệ Vũ cũng cảm nhận rằng Hoàng Thượng đã chinh phục được trái tim mỹ nhân, âu cũng chỉ chờ ngày lành tháng tốt. Mỗi lần ở bên nhau, Hoàng Thượng và Lý tiểu thử luôn tỏ ra vô cùng ăn ý vì vốn đã có chung sở thích, ánh mắt của nàng thì luôn hướng về chàng và mỉm cười đầy hạnh phúc như thể đã tìm thấy đức lang quân của đời mình. Thấy chuyện cũng sắp thành, Nhuệ Vũ cũng mỉm cười nhẹ nhõm mà tâm thế cũng dần trở nên thư giãn hơn.
Một ngày nọ, Nhuệ Vũ đi theo Hoàng Thượng cải trang vi hành nơi ngoại thành. Cả hai đến bên một cái hồ rộng lớn, trong xanh, cành liễu rù rì đung đưa trong gió nhịp theo làn nước khẽ gợn, cảnh vật vô cùng nên thơ. Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy Lý tiểu thư tới nên Nhuệ Vũ có phần lo lắng hỏi: Thưa Bệ Hạ, có lẽ hôm nay Lý tiểu thư bận chuyện gì hay sao mà vẫn chưa thấy tới, dù sao cũng là ngoại thành nên thần thấy hơi bất an.
Hoàng Thượng đang thư thái tận hưởng bầu không khí trong lành thì liền hít một hơi thật sâu rồi ngoảnh lại nhìn Nhuệ Vũ mà mỉm cười: Hôm nay Lý tiểu thư sẽ không tới, sẽ chỉ có ta và ngươi thôi.
Nhuệ Vũ cau mày vẻ hoang mang.
Hoàng Thượng liền nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến: Dù sao thời gian qua ngươi đã vất vả nhiều rồi, Hoàng Cung bí bách như vậy đúng là thiệt thòi cho ngươi. Nhân tiện hôm nay ta cũng có nhã hứng nên muốn đi thưởng ngoạn một chút. Ngươi cứ coi như đây là lời cảm ơn của ta về sự cố gắng của ngươi trong thời gian qua.
Nhuệ Vũ vẫn đang ngơ ngác thì Hoàng Thượng đã leo lên ngựa rồi nói đầy hào hứng: Đấu kiếm cũng đấu rồi, cung cũng đã thử vậy hôm nay ngươi có muốn thi tài cưỡi ngựa với ta không? Nói trước là không được nhường đâu đấy.
Nói rồi quất ngựa đi rồi còn ngoảnh lại nháy mắt đầy khiêu khích khiến Nhuệ Vũ chỉ biết nhún vai rồi phóng lên ngựa đuổi theo. Sau cuộc thưởng ngoạn đầy phấn khích ở ngoại thành thì Hoàng Thượng liền kéo Nhuệ Vũ vào Kinh Thành tiếp tục dạo chơi. Cả hai đều như tấm chiếu mới trải vì chưa có cơ hội khám phá Kinh Thành nên còn nhiều bỡ ngỡ. Trái ngược với sự hoang mang của Nhuệ Vũ thì Hoàng Thượng lại vô cùng tận hưởng và tích cực khám phá. Nhuệ Vũ dần dần cũng bị cuốn theo sự hào hứng của Hoàng Thượng, tuy vẫn có chút e dè nhưng nàng đã mỉm cười những nụ cười thực sự. Khi vừa nhìn thấy nụ cười tươi tắn của nàng, Hoàng Thượng như chìm vào trong mộng cảnh tươi đẹp, chàng cứ vậy mà si mê ngắm nghía cô gái mà chàng vẫn hàng mong muốn được ở bên suốt kiếp.
Tới ngày hội hoa đăng, Hoàng Thượng và Lý tiểu thư cùng đi dạo rồi ngồi trên vọng nguyệt lâu ngắm nhìn ánh sáng của những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu. Lý tiểu thư vô cùng hạnh phúc khi được tận hưởng khoảng khắc lộng lẫy này với người trong mộng của nàng. Nàng mỉm cười rạng rợ mà thốt lên khen ngợi món quà ý nghĩa mà chàng đã tặng cho nàng. Nhưng trong lúc nàng đang mải mê ngắm nhìn khung cảnh tuyệt mỹ thì ánh mắt của Hoàng Thượng lại chăm chú nhìn về phía Nhuệ Vũ cũng đang ngắm nhìn pháo hoa. Đôi mắt nàng long lanh khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng, tinh thần vô cùng thư thái. Đối với Hoàng Thượng mà nói thì nụ cười ấy của nàng còn đẹp hơn mỹ cảnh nhân gian. Hắn biết suốt quãng thời gian qua, nàng đã chịu nhiều vất vả, trên gương mặt lúc nào cũng là lo toan và chịu đựng, gần như chưa khi nào hắn thấy nàng tỏ ra vui tươi thực sự. Nếu nói chưa khi nào thấy nàng tươi cười thì cũng không đúng, chỉ là không phải tươi cười với hắn mà thôi. Người được nàng thường xuyên vui đùa cùng chính là Thiệu Vương – em trai ruột của Hoàng Thượng. Mỗi lần bàn chính sự thì Thái Hậu đều ra lệnh cho Nhuệ Vũ trông coi Vương Gia, vì bà ta biết Vương Gia sẽ không để Nhuệ Vũ rảnh tay dù chỉ một giây. Ấy vậy mà nàng và Vương Gia lại vô cùng hòa hợp chứ không thảm họa như những người khác. Nhuệ Vũ luôn có cách khắc chế mấy trò oái oăm của Thiệu Vương và hơn hết đó là sự trân thành, Hoàng Thượng cũng không hiểu bằng cách nào đó mà Nhuệ Vũ rất quý mến và tôn trọng Thiệu Vương một cách thật lòng chứ không hề miễn cưỡng như mấy kẻ khác. Có lẽ Thiệu Vương cũng cảm nhận được điều ấy nên cũng ít gây khó dễ cho nàng và coi nàng như một bằng hữu thật sự. Mỗi lần cả hai cùng chơi đùa là y rằng banh chành cả cái ngự hoa viên, đuổi bắt, ném bùn, bắt dế, lò cò… không thiếu một trò gì cả. Hoàng Thượng mỗi lần thấy cả hai vui vẻ đùa nghịch thì cảm thấy ghen tị vô cùng nhưng lần này đúng là lần hiếm hoi nàng thấy nàng cười một cách thanh thản như vậy, khiến lòng hắn như nở rộ ngàn đóa hoa.
Vài ngày sau, Thái Hậu triệu Nhuệ Vũ tới để trao đổi việc quan trọng nên nàng không dám chậm trễ mà tới diện kiến. Thái Hậu thấy Nhuệ Vũ đến thì tỏ ra rất niềm nở, bà ta thứ thái thưởng trà rồi nói: Chuyện lần trước cũng là vì ta quá tức giận nên đã để ngươi phải chịu thiệt thòi trong đại lao, nhưng ngươi cũng biết ta là người thưởng phạt phân minh mà đúng không?
Nhuệ Vũ cúi đầu: Vi thần có tội thì chịu phạt là thích đáng ạ, tuyệt đối không oán trách trong lòng.
Thái Hậu mỉm cười gật đầu hài lòng: Ta biết ngươi là một trung thần xuất chúng nên chút chuyện nhỏ đó sẽ không khiến ngươi bận lòng. Nhưng phạt cũng phạt rồi, chỉ là công trạng của ngươi thì vẫn chưa thưởng nên hôm nay ta muốn hỏi ngươi muốn được ban thưởng như thế nào?
Nhuệ Vũ dõng dạc: Đều là trách nhiệm của bề tôi cần phải làm, vi thần tuyệt đối không dám màng tới ân thưởng ạ.
Thái Hậu lại càng mỉm cười tâm đắc hơn: Ta biết ngươi không màng tới vinh hoa phú quý, cũng chẳng coi trọng chức quyền, địa vị nên một nữ nhân xuất chúng như ngươi quả thật là hiếm có khó tìm, rất đáng khen ngợi. Tuy nhiên cùng là phận nữ nhi nên ta hiểu được điều quan trọng vô cùng mà mỗi chúng ta đều cần đến, không ngoại trừ ngươi.
Nhuệ Vũ khẽ cau mày vẻ đăm chiêu như đã hiểu ra ý của Thái Hậu.
Thái Hậu liền tiếp lời: Nữ nhi cho dù cam trường đến mấy thì cũng cần một bến đỗ vững chãi, suy cho cùng thì phận nữ nhi cũng cần một nơi để trao thân gửi phận. Xét thấy phẩm chất và công trạng của ngươi thì ta đã sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự vô cùng xứng đáng mà chắc hẳn là ngươi cũng sẽ rất hài lòng…
Những lời tiếp theo của Thái Hậu khiến tai Nhuệ Vũ dần ù đi, mắt nàng đứng tròng nhưng lại không dám nhìn thẳng, mồ hôi trên trán nhiễu ra khó nhọc lăn qua ấn đường đang nhăn nhúm lại...