Nguyện Một Đời Yêu Không Hối Tiếc - Chương 10: Khởi đầu mới là đau khổ hay hạnh phúc?
Cập nhật lúc: 2025-02-26 09:54:43
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 10: Khởi đầu mới là đau khổ hạnh phúc?
Một tuần đó, Hoàng Thượng đến tham dự yến tiệc tại Lý phủ và hôm đó đích Lý tiểu thư sẽ trình diễn những điệu múa xuất sắc nhất để Hoàng Thượng thưởng thức cùng quan khách. Sáng hôm , Hoàng Thượng chờ mãi mà thấy Nhuệ Vũ tới để cùng thì liền hỏi Doãn Công Công.
Doãn Công Công: Muôn tâu Bệ Hạ, Lâm thị vệ ngoài từ sớm để vài việc Thái Hậu giao phó ạ.
Hoàng Thượng đăm chiêu suy nghĩ: Thái Hậu Nhuệ Vũ gì cơ chứ?
Doãn Công Công liền hối thúc: Nô tài cũng ạ, nhưng cũng sắp muộn giờ mà Lâm thị vệ chắc xong việc nên Bệ Hạ nên tới Lý phủ ạ. Có gì đợi Lâm thị vệ trở về là sẽ rõ thôi ạ.
Vì cũng chờ lâu mà Doãn Công Công thúc giục nên Hoàng Thượng cũng khởi hành tới Lý phủ mà hỏi gì thêm. Yến tiệc diễn linh đình, nhiều quan khách quan trọng trong Triều nên Hoàng Thượng cũng tỏ vui vẻ và hưởng ứng khí hân hoan. Đã chút men, Lý Nhã Lâm múa mà trong lòng liên tưởng đến trong lòng cứ thế mỉm đầy trìu mến. Lý tiểu thư thấy Hoàng Thượng chăm chú với ánh mắt si tình thì cảm thấy vô cùng thẹn thùng nhưng cũng hết sức hạnh phúc. Cả hai và đều nghĩ về điều hạnh phúc nhất trong lòng khiến ai nấy cũng thấy chuyện lành định, khí càng thêm hân hoan, vui vẻ.
Hoàng Thượng trở về, men ngà ngà nhưng một ngày gặp nàng khiến cảm thấy nhớ nhung vô cùng. Vừa về tới hỏi Nhuệ Vũ thì Doãn Công Công liền can ngăn:
Giờ cũng muộn, Bệ Hạ cũng mệt nên nghỉ ngơi sớm vẫn hơn ạ. Lâm thị vệ xong việc chắc cũng nghỉ ạ.
Hoàng Thượng gì mà chỉ hướng thẳng đến chỗ Nhuệ Vũ, toan chỉ nàng từ xa một chút sẽ trở về nghỉ ngơi thì Doan Công Công tỏ rối rít và sức ngăn cản khiến liền nghi ngờ.
Hoàng Thượng trừng mắt quát: Ngươi đang giấu chuyện gì ? Ngay từ đầu khi Thái Hậu giao việc là thấy bất an , giờ ngươi sức ngăn cản tới chỗ nàng thì quả là bình thường chút nào. Mau sự thật !
Thấy Hoàng Thượng nóng giận thì Doãn Công Công vội quỳ sụp xuống xin tha mạng. Thấy tên nô tài dài dòng hết sức khiến Hoàng Thượng càng mất kiên nhẫn mà rút kiếm kề cổ quát: Nói mau nếu sẽ cho ngươi đầu lìa khỏi cổ ngay tức khắc.
Doãn Công Công mặt cắt còn giọt m.á.u mà lắp bắp: Lâm… Lâm thị vệ giờ còn là Lâm thị vệ nữa ạ. Cô…cô trở thành Vương Phi ạ.
Một tiếng sét giữa trời quang khiến Hoàng Thượng cảm thấy xây xẩm mặt mày mà rơi thanh kiếm tay loạng choạng lùi mấy bước, tay bám lấy chiếc cột lớn để cố giữ thăng bằng.
Ba canh giờ …
Vương phủ trang hoàng lộng lẫy, quan khách chủ yếu là những đại thần cận cũng mời đến, gia nhân tấp nập để chuẩn tới giờ hành lễ. Thái Hậu vui mừng giữa chính điện để chờ đợi hỷ. Thiệu Vương thấy đông vui nên cũng chạy chạy đùa giỡn hào hứng. Tới lúc hành lễ thì Nhuệ Vũ bước với bộ hỷ phục, khăn chùm đầu đối diện với Thiệu Vương vẫn đang hớn ha hớn hở. Thái Hậu thì như hoa mặc cho ánh mắt phần ái ngại từ phía quan khách khi thấy Thiệu Vương lúng túng hành lễ mà chỉ dẫn mãi mới xong. Phần thì họ cũng e dè sự sắp đặt của Thái Hậu với Nhuệ Vũ, dù nàng cũng sinh từ vì bà mà cuối cùng định hôn với một bình thường. Thái Hậu cũng hiểu là để răn đe quần thần liệu mà cư xử vì tay bà thì cho dù tài giỏi tới mấy cũng tuân theo sự sắp xếp. Tới lúc đưa động phòng cũng đều là sự dẫn dắt của gia nhân thì chuyện mới tạm coi là thỏa. Thái Hậu cũng xin phép quan khách vì sức khỏe của Vương Gia nên bà sẽ mặt con mà tiếp yến với họ. Quan khách vui vẻ đồng ý cùng nhập tiệc cho xong bổn phận chứ ai dám bận tâm tới những việc đó.
Tại phòng tân hôn canh trừng cẩn mật và đảm bảo tuyệt đối nội bất xuất, ngoại bất nhập nên khí bên trong cũng phần yên tĩnh. Vương Gia thì vẫn đang mải mê với tháp đồ lễ nhiều màu sắc, một hồi chán nản thì chỗ Nhuệ Vũ mà nũng nịu:
Nhuệ Vũ , chúng kiếm gì đó chơi chứ thấy chán quá. Mẫu hậu cho ngoài thì chúng kiếm trò gì đó vui vui trong . Nãy giờ ngươi để chơi một , chẳng vui vẻ như ngày gì cả, để đổi một ngày chơi cùng ngươi là chép bao nhiêu là kinh thư đấy. Ngươi đừng mãi một chỗ như nữa mà!
Đáp Vương Gia vẫn chỉ là sự im lặng thì bỗng nhận điều gì mà thốt lên: À đúng , chắc vì ngươi tấm vải phong ấn đúng ? Thể nào nãy giờ ngươi câu nào cũng cử động . Ngươi đừng sợ nhé, bổn Vương sẽ giúp ngươi phá giải phong ấn nhé.
Nói từ từ nâng tấm khăn đỏ lên, còn quên cố tỏ khó nhọc: Phong ấn mạnh quá, cố gắng hết sức mới nó di chuyển , nhưng ngươi cần lo gì hết cả, bổn Vương ở đây thì Nhuệ Vũ cần lo gì hết nhé.
Tấm khăn vén để lộ gương mặt kiều diễm nét u buồn của Nhuệ Vũ khiến Vương Gia mắt sáng lên như bắt vàng: Wow, hôm nay quả thật ngươi khác luôn! Ngươi thật là xinh ! Thể nào hôm nay ngươi phong ấn như chắc là bổn Vương hùng cứu mỹ nhân đây mà. Không uổng công mất bao nhiêu công lực mới cứu ngươi đấy nhé, ngươi cũng gì đấy để đền đáp chứ.
Mặc cho Vương Gia thao thao bất tuyệt về những thứ viển vông thì Nhuệ Vũ vẫn chỉ lặng lẽ mà thốt lên một âm thanh nào, gương mặt xinh cúi gằm xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng lạnh xuống chân chút lay động. Thấy nàng bất động thì Vương Gia liền tỏ lo lắng hỏi bằng giọng buồn bã: Hình như ngươi còn trúng độc nữa, dù giải phong ấn cho ngươi nhưng hình như cần cả thuốc giải nữa. giờ thể ngoài thì thể tìm thuốc giải cho ngươi bây giờ.
Vương Gia ngắt lời thì Nhuệ Vũ liền thở dài một tiếng, nàng nhắm nghiền mắt bất ngờ thẳng mắt Vương Gia khiến chút giật . Nàng Thiệu Vương bằng ánh mắt gai góc và hỏi một cách lạnh lùng: Trước mặt thì ngài cần giả vờ , ngài hạ màn đấy.
Sau câu đó của Nhuệ Vũ thì khí bỗng trở nên ngột ngạt và tĩnh lặng đến lạnh . Trên gương mặt chỉ mới ngập tràn sự ngây ngô của Thiệu Vương bỗng chốc đổi , khóe miệng khẽ cong lên để lộ nụ đầy ý tứ. Hắn chậm dãi dậy, dáng oai vệ, bước khoan thai chứ hề giống bệnh chút nào.
bánh bao
Thiệu Vương nhẹ Nhuệ Vũ đầy tâm đắc: Ta đó thì nàng sớm muộn cũng sẽ tìm chân tướng. dù thì cũng hề hối hận khi giúp nàng g.i.ế.c Tể Tướng, vì suy cho cùng thì đó chẳng là mong ước của nàng ? Đáng lẽ khi là để giúp nàng thì nàng sẽ đối đáp với khác chứ?
Nhuệ Vũ khẩy: Bây lâu nay ngài vẫn luôn thao túng chuyện đấy thôi, cho dù khác cố gắng đến mấy thì vẫn chỉ là quân cờ của ngài mà thôi. Tới cuối cùng cũng thể những việc mà họ thực sự mà đơn giản chỉ là ngài giải quyết thôi. Ngay cả chuyện rời khỏi Hoàng Cung cũng là báo cho Thái Hậu để ngăn cản , hôn sự chẳng cũng là do thế lực của ngài áp chế mới khiến tuân theo, chứ ngài thừa Thái Hậu chẳng thể nào ngăn rời khỏi đây . Con của ngài thật khiến khác dè chừng đấy.
Thiệu Vương khẽ cau mày vẻ tếu táo, cợt nhả: Chà…Chà… nàng quá lời như thật sự oan cho quá. Chẳng những việc đều là giúp cho nàng đấy ? Chẳng lẽ vì hôn sự mà nàng căm thù đến vạy ? Trong khi nàng rõ hề bệnh thì đáng lẽ nàng vui vì một tướng công tài trí khỏe mạnh mới đúng chứ?
Nhuệ Vũ mặt lạnh đáp: Ngài cũng giống Thái Hậu mà thôi, giữ vì đối với các thì vẫn còn giá trị, tới lúc cần đến nữa thì chắc cũng chẳng kết cục gì cả.
Thiệu Vương mỉm tiến đến nhẹ nhàng nâng cằm Nhuệ Vũ âu yếm : Nàng chỉ đúng một phần thôi, vì đối với thì nàng đúng là giá trị nhưng giống như cách mà Mẫu Hậu đối với nàng. Thời gian sẽ trả lời cho nàng thấy. Ở bên vui hơn ở bên Mẫu Hậu nhiều.
Nhuệ Vũ thẳng mắt Thiệu Vương một cách đầy thách thức và chút sợ sệt: Ngài gì ở thì cứ luôn .
Thiệu Vương nhoẻn miệng đầy ranh mãnh thong thả tiếp lời: Nếu nàng cảm thấy uất ức như thì đúng là khó để hợp tác êm . Thôi thì chúng cùng thỏa thuận với như , nàng sẽ ở Vương Phủ và giúp sức cho trong vòng một năm một cách tự nguyện và vui vẻ thì đó sẽ để nàng bất cứ điều gì mà nàng , tuyệt đối sẽ can thiệp khó dễ cho nàng.
Nhuệ Vũ im lặng ngẫm nghĩ một lúc dõng dạc: Được, đồng ý nhưng ngài giấy đảm bảo .
Thiệu Vương phắt Nhuệ Vũ với ánh mắt oan ức: Bổn Vương khiến nàng mất lòng tin đến ư? Chẳng trong thời gian đó thì cũng giao phó tấm cho nàng đấy ?
Thấy Nhuệ Vũ vẫn im lặng thì Thiệu Vương liền xuống nước mà chiếc bàn sẵn nghiên bút mà cặm cụi lách. Xong xuôi thì đưa cho Nhuê Vũ phê duyệt tếu táo :
Ta đưa bản khế ước cho nàng giữ và nàng sẽ quyền giữ gìn cũng như hủy bỏ nó nếu nàng .
Nhuệ Vũ gật đầu đáp: Vậy coi như chúng thỏa thuận sẽ hợp tác vui vẻ trong vòng một năm nên ngài cũng nên giữ đúng lời hứa nếu thì sẽ khách khí .
Thiệu Vương mỉm đưa tay lên hiệu nắm tay, Nhuệ Vũ hiểu ý nên cũng bắt lấy tay : Hợp tác vui vẻ.
Thiệu Vương tươi: Hợp tác vui vẻ. từ giờ thì nàng cũng nên thực hiện đúng nghĩa vụ của một thể tử trong vòng một năm chứ?
Nhuệ Vũ chút bối rối chiếc giường duy nhất, bên ngoài thì đang canh gác nghiêm ngặt nên nàng chợt thấy khó xử.
Thấy mặt Nhuệ Vũ nghệt thì Thiệu Vương bật : Ta chỉ trêu thôi mà coi nàng kìa? Chúng vẫn chờ một vị khách nữa thì mới thể ngủ .
Nhuệ Vũ chút đượm buồn khi hiểu ý của Vương Gia nên cả hai chỉ chờ đợi trong im lặng.
Trở về hiện tại…
Hoàng Thượng khi chuyện thì liền hùng hùng hổ hổ lao tới Vương phủ, tin tức đó cũng truyền đến tai Thái Hậu nhưng bà dửng dưng mà tiếp tục ung dung thưởng với Nhậm thị vệ đang vẻ lo lắng: Ta tin cô sẽ gì mà.
Quả nhiên khi Hoàng Thượng tới đập cửa Vương phủ thì Nhuệ Vũ bước , nàng mặc hỷ phục nhưng cởi bỏ những lớp ngoài, mái tóc cũng xõa xuống chứ còn búi gọn nữa. Vừa thấy nàng thì Hoàng Thượng vội vã nắm lấy tay nàng mà kéo , nhưng trái ngược với sự gấp gáp của thì nàng vô cùng bình thản, gương mặt lạnh nhạt chút cảm xúc kéo tay Hoàng Thượng .
Hoàng Thượng cau mày cố nén đau khổ: Đi với ! Nàng cần sợ ai hết, sẽ bảo vệ nàng khỏi tất cả những kẻ . Sẽ để ai bắt nạt nàng nữa.
Nhuệ Vũ cúi đầu hành lễ từ tốn đáp: Thần giờ là của Vương Gia, sống là ngươi của Vương Gia, c.h.ế.t cũng là ma của Vương Gia. Mong Hoàng Thượng hiểu cho thần .
Hoàng Thượng c.h.ế.t lặng khi những lời từ nàng, hàng lệ nóng hổi lăn dài vội vã gương mặt đau khổ. Ánh mắt giận dữ đau đớn như chúa sơn lâm dồn cảnh đường cùng.
Hoàng Thượng nàng với ánh mắt cầu khẩn: Ta xin nàng đấy, thể vì nàng mà đối đầu với họ nhưng nếu ngay cả nàng cũng ngang bướng như thì bây giờ? Chẳng lẽ nàng chôn vùi cuộc đời với một đàn ông tương lai, thậm chí thể cho nàng một cuộc sống bình thường ?
Lời vô tình Thiệu Vương gần đó rõ từng chữ nhưng cũng chỉ khểnh một cái rời .
Nhuệ Vũ để chuyện trở nên bung bét hơn nữa nên một câu dứt điểm: Đó chỉ là suy nghĩ của Bệ Hạ mà thôi, thần thì khác. Nếu ở Hoàng Cung thì thần tìm cách bỏ trốn, nếu hôn sự thì thần cũng tìm cách để phản kháng. Tất cả những chuyện đều là thần tự nguyện chứ hề ai ép buộc cả.
Hoàng Thượng nàng với ánh mắt khó hiểu: Nàng thấy dễ lừa lắm hả? Nên lừa hết đến khác ? Không một ai mà gả cho một điên cả!
Nhuệ Vũ liền lớn để át lời Hoàng Thượng: Bởi vì yêu ! Ta yêu nên mới gả cho . Ta xin về ! Đừng tiếp tục khó bản nữa. Chuyện hôm nay coi như Bệ Hạ từng đến đây, đừng để chuyện khiến Lý tiểu thư hiểu lầm.
Nói nàng lạnh lùng đóng cánh cửa lớn sự ngỡ ngàng và tuyệt vọng của Hoàng Thượng, như trời chồng những lời thốt từ chính miệng của con gái mà yêu. Mọi tương lai tươi mà vẫn góp nhặt bấy lâu bỗng chốc vỡ vụn hư vô khiến hàng vạn câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu. Hắn gào lên một tiếng đầy đau đớn đ.ấ.m mạnh cánh cửa mà bật từng tiếng nghẹn ngào trong cổ họng: Tất cả những gì cũng chỉ vì ở bên cạnh nàng thôi mà, bao giờ yêu Lý Nhã Lâm hết nhưng cũng chỉ vì nàng mà …
Nhuệ Vũ từ đầu đến cuối đều dám thẳng mắt Hoàng Thượng mà , suy cho cùng nàng cũng chỉ là chuyện sẽ sớm êm , nàng là rõ sự tình nhất lúc nên cũng chỉ cho Hoàng Thượng mà thôi. Chỉ là thấy bộ dạng đó của khiến nàng cảm thấy tự trách vô cùng, nàng tựa đầu cánh cửa lớn và cũng rõ từng lời thì thầm của Hoàng Thượng mà lòng càng thêm nặng trĩu. Nàng trân trọng và thương cảm với Hoàng Thượng nhiều, dù như thế nào vẫn bảo vệ ngài vì nàng ngài đơn độc hơn ai hết. tình cảm nam nữ thì nàng một nghĩ tới, phần vì phận khác quá lớn, phần vì trái tim nàng ngay từ đầu dành trọn cho hận thù. Hơn nữa Lý tiểu thư và như trời sinh một cặp nên từ phương diện là một bằng hữu thì nàng mong hạnh phúc. Thiệu Vương là bí ẩn rõ động thái nên coi như một năm nàng sẽ tai mắt để trả ơn đây cũng xem như cũng công bằng. Mải mê suy nghĩ mà để ý Thiệu Vương đang ngay cửa để chờ nàng, thấy bộ dạng đờ đẫn của nàng thì liền cất giọng trêu ghẹo: Sao ? Tàn nhẫn với nên giờ thấy hối hận hả?
Nhuệ Vũ thở dài: Chẳng ngài giải quyết êm ? Ta bằng cách nào chẳng lẽ ngài cũng quản?
Thiệu Vương mỉm : Đâu , chỉ là thấy nàng vui nên mới quan tâm thôi mà. Chỉ tiếc là nàng tâm lo cho nhưng tác thành.
Nhuệ Vũ: Chẳng đối với ngài thì cũng chỉ là trò chơi thôi ? Rõ ràng ngài thể giúp Thái Hậu chống Tể Tướng nhưng mà cứ để họ đấu đá suốt bao năm. Hoàng Thượng thì mắc kẹt trong mớ tơ vò đó nhưng ngài cũng chỉ ngơ. Ngài cũng chỉ coi và họ như những con rối cho trò tiêu khiển của ngài mà thôi.
Thiệu Vương vẫn bỡn cợt mà cất giọng oan ức: Ta cũng nỗi khổ riêng chứ bộ, cũng dễ gì mặt như nàng để giải quyết chuyện . Nàng đừng nghĩ cho như chứ, đúng thì chỉ phò trợ cho nàng mà thôi.
Nhuệ Vũ khẩy đầy uất ức: Cũng đều là trò bọ ngựa bắt ve chim sẻ mà thôi, ngài mượn tay và Thái Hậu để tiêu diệt Tể Tướng mượn tay Thái Hậu để giữ ở đây. Chính ngài để Thái Hậu ý định bỏ trốn của khiến Thái Hậu tương kế tựu kế giữ bằng cách . Thái Hậu cũng rõ tình cảm của Hoàng Thượng nhưng cả ngài và bà đều lợi dụng tình cảm đó để việc khác. Ngài thừa bà sẽ đời nào để ở bên Hoàng Thượng vì lo sợ quyền lực rơi tay thì sẽ khó kiểm soát nên cho một danh phận để thể rời nhưng cũng chẳng động chạm gì tới quyền lực của các . Chỉ và Hoàng Thượng là nạn nhân trong chuyện mà thôi, nhưng dù cũng chỉ là bề thấp kém thì cũng nhưng Hoàng Thượng là ruột thịt của các mà, tại dày vò ngài hết tới khác như ?
Thiệu Vương chút sững sờ khi Nhuệ Vũ tuôn một đầy những uất ức trong lòng mà chỉ tròn mắt chứ phân trần . Hắn nhắm nghiền mắt thở dài một tiếng, miệng nhạt lắc đầu: Nàng nghĩ thì cũng tranh cãi với nàng, cứ để thời gian trả lời chứ mang bao tiếng oan cũng quen . Mà tiện thể nàng nghĩ như thì cũng vô ích. Vậy nên giờ tân nương cởi đồ cho tướng công chứ?
Nhuệ Vũ giật thót , ấp úng đáp: Chuyện đó phận sự của , dù hôn sự cũng chỉ là thỏa thuận của chúng .
Thiệu Vương gian xảo tiến đến: Thì là thỏa thuận giữa chúng chứ với những khác nên cũng để khác tin tưởng chứ? Nào, mau lên nào nương tử, buồn ngủ lắm đây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguyen-mot-doi-yeu-khong-hoi-tiec/chuong-10-khoi-dau-moi-la-dau-kho-hay-hanh-phuc.html.]
Vừa tiến đến phía Nhuệ Vũ với gương mặt quân tử cho lắm khiến nàng nổi da gà mà lùi dần về . Thiệu Vương tiến một bước là lột một lớp đồ ép nàng phịch xuống giường khiến Nhuệ Vũ bức quá liền giơ tay tính động thủ nhưng điều khiến nàng ngờ tới là Vương Gia tay mơ. Chỉ một chiêu khóa c.h.ặ.t t.a.y nàng ép nàng xuống giường bắt đầu chuyển qua lột đồ của nàng. Phải tới khi Nhuệ Vũ hoảng hốt mà năn nỉ: Giờ ngài ở thế thượng phong , xin ngài đừng ức h.i.ế.p nữa mà! Đừng khó nữa mà!
Thiệu Vương bấy giờ mới mỉm : Nàng quên là ngoài luôn kẻ rình rập chúng ? Đã diễn thì diễn cho tới chứ, ít thì cũng ráng hết đêm nay sáng mai sẽ tới hạ màn giúp chúng . Mẫu Hậu đang mong chờ " Lạc Hồng" của đêm nay lắm đấy, nên chúng cũng thể để bà thất vọng .
Nhuệ Vũ ấp úng: lạc hồng thì …
Thiệu Vương bật chạm ngón tay mũi nàng: Thì nàng cứ ngoan ngoan phối hợp với chuyện sẽ đấy.
Đêm đó cả hai hì hục tạo mấy âm thanh khá ngại ngùng, quần áo cũng cởi bỏ đáng kể, tới khi mệt quá thì lăn ngủ. Mãi tới khi công công cận của Thái Hậu tới gõ cửa thì Nhuệ Vũ mới dậy mở cửa vì cũng hiểu ý đồ nên nàng cũng im lặng xem gì. Hắn bên giường dỗ dành Thiệu Vương dậy sửa soạn y phục để cung thỉnh an Thái Hậu. Thiệu Vương quằn quại một lúc cũng theo Nhuệ Vũ để chuẩn cung, việc còn thì tự thu dọn đó theo hai , tay cầm một khay gỗ phủ vải đỏ. Vừa thỉnh an Thái Hậu thì bà cho kiểm tra của Nhuệ Vũ xem vết thương nào khác tranh thủ thì thào gì đó với Thiệu Vượng. Khi những lời ngô nghê từ con trai thì bà vô cùng hài lòng khi thấy kết quả mà bà mong , để bù đắp cho Nhuệ Vũ về chuyện kiểm tra thì bà ban tặng cho nàng nhiều vải vóc và nữ trang.
Vừa về tới phủ là Thiệu Vương trêu ghẹo: Giờ thì nhất nàng , còn ai mà Thái Hậu sủng ái hơn nàng nữa đây? Ở đây cách biệt với Hoàng Cung nên chắc nàng sẽ thoải mái hơn nhiều, giờ nàng thấy lợi ích mà mang ?
Nhuệ Vũ chống cằm bên đống nữ trang: Mấy thứ thì cũng cần đến cơ chứ, ngài lôi lên lưng cọp nên giờ thuận theo ý ngài thôi.
Thiệu Vương mỉm đầy tinh ranh: Tốt! Vậy nàng hãy chuẩn cho hạ màn sắp tới của nhé.
Nhuệ Vũ bắt đầu thương lượng: Ngài chỉ thì đánh đấy thôi, nhưng ngài sắp xếp chỗ ngủ chứ cứ như thì trật trội lắm, quen đấy.
Thiệu Vương lém lỉnh: Ta thấy ấm cúng mà nhỉ? Có trật trội gì ?
Nhuệ Vũ thở dài vẻ chán nản thì Thiệu Vương liền tiến kệ sách xoay chiếc bình sứ, ngay lập tức bức tường bên cạnh rung chuyển xoay ngược để lộ một chiếc giường nhỏ phía đó.
Trước sự ngỡ ngàng của Nhuệ Vũ thì Thiệu Vương tự hào : Dù cũng trở nên tồi tệ hơn trong mắt nàng nữa. Nên tạm thời sẽ ngủ đây, tới khi nào nàng năn nỉ đó thì mới .
Nhuệ Vũ vỗ tay tán thưởng nhưng khi mặt thì âm thầm bĩu môi.
Khoảng đó một tháng thì tin cấp báo với Thái Hậu là Thiệu Vương trượt ngã bên hồ sen trong phủ, đập đầu đá nên hiện đang hôn mê bất tỉnh. Vừa tin là Thái Hậu tức tốc tới thăm Thiệu Vương, thấy con trai đang mê man giường mà lòng bà đau xót vô cùng. Liền quoắc mắt Nhuệ Vũ hỏi sự tình với giọng trách móc: Con chăm sóc Vương Gia kiểu gì mà để nó nông nỗi như thế ? Bao nhiêu lâu nay thì chuyện gì, con chỉ mới ở đây ít ngày mà xảy chuyện như thế khiến khó nghĩ đấy.
Nhuệ Vũ cúi đầu cũng trình bày sự tình và xin vì bản bất cẩn. Thái Hậu vẫn đang buông lời trách móc thì Hoàng Thượng tới. Thấy Nhuệ Vũ đang ủ rũ còn Thái Hậu thì vẫn đang tức giận, Hoàng Thượng liền buông lời cợt nhả: Chẳng là Mẫu Hậu nàng chăm sóc Hoàng đấy ? Đâu ai ép buộc Mẫu Hậu bây giờ trách móc khác. Hoàng vốn khó chăm sóc, nếu cảm thấy an tâm thì để ở bên cạnh luôn cho an lòng?
Thấy tình hình căng thẳng nên Nhuệ Vũ liền tiếp lời: Thái y cũng kiểm tra và Vương Gia gì nghiêm trọng nhưng chắc va đập mạnh nên vẫn tỉnh . Thần sẽ dốc sức chăm sóc để Vương Gia sớm khỏe . Xin Hoàng Thượng và Thái Hậu đừng quá lo lắng ạ.
Thái Hậu liền hậm hực: Ta lo mà còn thế thì lo sẽ thế nào nữa?
Nói bà liền lệnh cho Nhậm thị vệ ở túc trực bên cạnh Vương Gia và kiểm tra thật kỹ loại thuốc thức ăn khi cho Vương Gia dùng.
Khi Hoàng Thượng và Thái Hậu rời thì Hoàng Thượng vẫn cố ngoái nàng đang cặm cụi chăm sóc cho Vương Gia, ánh mắt trách móc, giận hờn nhưng cũng đầy lưu luyến, thương tiếc.
Nhận lệnh của Thái Hậu nên Nhậm thị vệ luôn túc trực bên cạnh Vương Gia, Nhuệ Vũ cũng chút lúng túng vì suy cho cùng nàng cũng chuyện nghiệp trong mảng diễn xuất như Vương Gia. Đang thơ thẩn thì thấy Vương Gia hí mắt xung quanh, nàng chút hoảng hốt liền hiệu cho Vương Gia tiếp tục nhắm mắt . mặc cho nàng nhăn nhó hiệu trong khó nhọc thì Vương Gia toan bật dậy, thấy Nhậm thị vệ tiến gần thì nàng liền vội vã lấy chăn đè chặt Vương Gia xuống giường khiến giãy giụa vì ngạt thở. Nhậm thị vệ liền tiến gần vẻ quan ngại, thấy giấu nữa nên Nhuệ Vũ liền buông tay vẻ gượng gạo: Ôi mừng quá, Vương Gia tỉnh .
Vương Gia bật dậy thở hổn hển: Tí nữa là ngạt c.h.ế.t .
Nhậm thị vệ bụm miệng khiến Nhuệ Vũ thêm phần hoang mang.
Lúc bấy giờ Vương Gia mới : Khải Minh là tín của gửi gắm bên cạnh Thái Hậu để tiện chăm sóc. Nàng quên là Hoàng Thúc (Triệu Vương Gia) là tiến cử ?
Nhuệ Vũ chút sững sờ khi nghĩ những việc lẩm bẩm: Hóa là cùng một hội.
Vương Gia liền tếu táo: Khải Minh , cứ lui xuống nghỉ ngơi , tại thấy ở đây nên Vương Phi của tiện chăm sóc . Thật sự cản trở tình cảm phu thê quá đấy.
Nhậm thị vệ cố nén bật thì Nhuệ Vũ liền sức thanh minh: Làm gì chuyện đó, chỉ là theo kế hoạch thôi mà, Vương Gia ngài như là khó đấy.
Mặt nàng đỏ bừng lên thấy phần sượng trân nên liền vùng vằng bỏ ngoài.
Thấy Nhậm thị vệ nhịn nổi mà thầm khen ngợi: Người quả là cao tay! Lúc ở trong cung lúc nào Vương Phi cũng nghiêm nghị, cứng nhắc mà mới chỉ ở đây một thời gian đổi nhiều. Có vẻ như ở đây cô thoải mái hơn nhiều.
Thiệu Vương mỉm : Từ đến nay nàng chút phòng nào với vì nàng tin vỏ bọc mà tạo . Tới khi chân tướng sự việc chắc thất vọng nhiều nên đ.â.m thù ghét , thành cách đối đãi với cũng khác với Hoàng . Ta thấy như cũng , ít ở đây nàng gồng như khi còn ở trong Cung, thêm việc tìm cách chống đối nữa nên chắc cũng cảm thấy nhàm chán.
Nhậm thị vệ chút trầm ngâm: Sao ngài cho cô sự thật? Để cô nghĩ về ngài mãi như ?
Vương Gia mỉm hiền từ: Cứ xoay nàng mòng mòng như cũng cách, cứ để nàng từ từ cảm nhận tới lúc thích hợp thì cho nàng cũng muộn.
Ngày hôm , Thái Hậu sốt sắng tới thăm Thiệu Vương cùng với thái y để nắm rõ tình hình sức khỏe của con trai và đường nhiên là Hoàng Thượng cũng đến cùng. Sau một hồi thăm khám thì Thái Hậu liền sốt ruột hỏi kết quả.
Thái y: Tuy khí huyết còn yếu nhưng kinh mạch thì định, chỉ cần tĩnh dưỡng và chăm sóc cẩn thận thì sẽ mau chóng khỏe .
Thái Hậu nôn nóng: tới giờ Vương Gia vẫn tỉnh ?
Vừa dứt câu thì ấn đường của Vương Gia khẽ nhăn , mấy ngón tay cũng bắt đầu cử động khiến ai nấy đều xúm . Riêng Nhuệ Vũ thì phía Thái Hậu mà biểu cảm khá phức tạp vì cố diễn cho tròn vai nhưng thấy nổi da ga với tài diễn xuất của Vương Gia.
Thiệu Vương tỉnh thì Thái Hậu vui mừng nắm lấy tay con mà hỏi han, nhưng điều khiến lo lắng hơn hết là thái độ ngơ ngác của Vương Gia. Hắn quanh một vòng hỏi những câu kiến Thái Hậu càng lo lắng hơn: Sao nhiều ở đây Mẫu Hậu? Sao Hoàng trở nên cao lớn như ? Những khác là ai? Sao con thấy Phụ Hoàng tới ạ?
Thái Hậu chau mày lo lắng: Con ? Tiên Đế băng hà lâu , Hoàng của con lên kế vị, còn đây là Vương Phi của con mà? Con nhớ gì hết ?
Nói hỏi thái y về tình trạng của Vương Gia thì ông đáp: Có thể Vương Gia ngược lúc mà ngài bệnh nên kí ức chỉ dừng ở đó. Tạm thời kí ức về thời gian qua nhớ nhưng sẽ dần phục hồi.
Thái Hậu hoang mang: Quay lúc bệnh là nó trở bình thường ?
Vương Gia tay chân vội vã chạy chiếc gương lớn thốt lên: Chuyện gì xảy thế ? Tại trở nên cao lớn như thế ?
Thái Hậu hoang mang mừng rỡ liền lệnh cho ngoài hết để bà chuyện riêng với Thiệu Vương. Hoàng Thượng phòng lớn chờ thì Nhuệ Vũ dâng lên liền cáo lui để túc trực bên ngoài phòng Vương Gia thì Hoàng Thượng liền cất tiếng hỏi:
Chỉ cần nàng một tiếng thì thể đưa nàng khỏi đây.
Nhuệ Vũ cúi đầu: Vương Gia đối xử với thần nên thần sẽ dốc lòng chăm sóc ngài thật , xin Bệ Hạ cần lo lắng ạ.
Nói liền lui xuống chờ đợi cửa phòng của Vương Gia, một canh giờ thì Thái Hậu mời Hoàng Thượng và gọi Nhuệ Vũ để chuyện. Vừa tới thì Thiệu Vương nàng bằng ánh mắt vô cùng tỉnh táo và trìu mến khiến nàng chút bối rối ứng xử .
Thái Hậu vui vẻ : Vương Gia khỏe , tinh thần , vài chuyện quên nhưng kể cho ngài hết . Từ giờ Nhuệ Vũ chỉ cần chăm sóc để Vương Gia mau chóng bình phục nữa là .
Hoàng Thượng im lặng một lúc mới cất lời: Khỏe là , như cũng dễ chăm sóc hơn. Tuy còn là đứa trẻ nữa nhưng cũng bỏ lỡ nhiều việc .
Thái Hậu tiếp lời: Chuyện đó sẽ sắp xếp để Vương Gia thể tu bổ từ từ, để ngài khỏe thì sẽ để những giỏi nhất hướng dẫn. Ta tin chuyện sẽ thỏa cả thôi, dù chuyện cũng và Hoàng Thượng lo lắng hết . Khỏe như đúng là phúc lớn của Hoàng Tộc.
Sau hôm đó thì Thiệu Vương thoát vai , cần giả ngây giả ngô nữa nên khoản trêu ghẹo Nhuệ Vũ càng ngang nhiên. Một hôm nọ, nàng đang ngâm trong làn nước ấm áp, vẫn như thì nàng đều tự chứ cần gia nhân hầu hạ. Thấy bước thì vọng : Ta cần gì , ngươi cứ ngoài , ở một .
một lúc cũng thấy tiếng rời , đang tính để xem là ai thì nàng liền giật hoảng hốt khi thấy Thiệu Vương lù lù lưng, miệng đang mỉm trong sáng cho lắm.
Nhuệ Vũ hốt hoảng che : Ngài đây gì? Ngài đừng quên những gì chúng thỏa thuận…
Chưa hết câu thì Vương Gia sà tới bịt chặt miệng nàng: Xuỵt, thỏa thuận giữa hai mà nàng cứ thét lên như thì còn gì là bí mật nữa chứ.
Nhuệ Vũ ở kèo vì đang ở trong tình huống khó động thủ nên cũng dám giãy giụa.
Vương Gia thì thầm tai nàng: Thỏa thuận giữa chúng là bí mật nhưng chúng là phu thê thì ai cũng mà. Nàng hãy ngoan ngoan để chăm sóc cho Vương Phi chứ?
Nhuệ Vũ lúc tức đỏ mắt, nghiến răng mà : Ngài đừng mà bắt nạt quá đáng, sẽ nhịn ngài đấy.
Vương Gia càng cợt nhả: Ta cũng nàng nhịn, bổn vương cũng “nhịn” mãi đấy.
Nhuệ Vũ cơ trong thế bí nên liền xuống nước năn nỉ: Ta là ngài tài giỏi mà, hứa là sẽ ngoan ngoan lời mà. Chứ cũng te tua lắm , ngài đừng bắt nạt nữa ?
Vương Gia vẻ giận dỗi lưng : Ta chỉ chăm sóc nàng mà cũng cho nữa, phu quân của nàng cũng khó thật đấy.
Nhuệ Vũ thở phào một thì Vương Gia vẫn cố nốt: Khó nhưng thích!