Ta vén nhẹ khăn trùm đầu lên, định kỹ ngọn đèn đang cháy hơn.
"Nương nương, cần gì ?"
Khuôn mặt trái xoan của cung nữ lạ lẫm giật .
Ta mỉa: “Không gì, gì.”
Một bên liếc mắt thừa cơ đến quan sát cây đèn …
"Nguy !" - Ta kêu lên.
"Nương nương, đang gì ?"
Ta nhảy xuống giường, chạy đến chỗ ngọn nến đỏ và thổi tắt nó trong một .
Tẩm điện chìm một nửa bóng , tim đau thắt khi những giọt nến đỏ rực.
Tất cả đều là bạc sáng trắng.
Hô! Hô! Hô!
Mặc kệ cung nữ phía mời vị trí cũ, lượt thổi tắt tám ngọn đèn trúc bằng ngọc lưu ly, đó bình thản về giường xuống.
Tẩm điện tối om, chỉ còn một ngọn đèn chập chờn yếu ớt.
Ta phủ khăn trùm đầu xuống, xếp bằng giường, vui vẻ tính toán xem những cây nến đỏ thượng hạng thể đổi bao nhiêu bạc.
"Nương nương, Thánh thượng đang uống rượu ở điện, lỡ như ngã thì ?"
Giọng của cung nữ vang lên đỉnh đầu.
Ta tập trung đếm ngón tay:
"Sẽ , mặt đất vững chắc như thế, vấp quần áo của ."
Bịch…
Ta dừng tay, trong điện yên tĩnh.
5.
"Khụ khụ! Nến sáng quá chói hết cả mắt."
Khăn trùm đầu vén lên, khuôn mặt đen của Khương Vân Châu lộ , lập tức mỉm với .
Mùi rượu thoang thoảng xộc mũi .
Đôi mắt khẽ run lên, lúc lẩm bẩm: "Dù cũng nên tắt nến cưới."
Nói xong, tự thắp những ngọn nến long phượng nhũ vàng .
Ánh nến bừng cháy, trông náo nhiệt nhưng khiến bần thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguyen-lam-thuyen-may/chuong-03.html.]
Hương thơm lượn lờ quanh đại sảnh.
Hỉ phục đỏ thẫm, nổi bật đầu ngón tay như ngọc, kim quan quý phái, tăng thêm chút khí chất của bậc đế vương.
Bởi , khi đối diện với , bầu khí vi diệu.
Các vị ma ma lớn tuổi trong cung hướng dẫn bọn cùng uống rượu giao bôi và kết tóc se duyên.
Hắn luôn lặng lẽ liếc một chút, nhanh chóng đầu , chóp tai còn đỏ lên.
Ta chằm chằm.
Hừ, tại đỏ mặt.
Hắn lừa sạch gia sản của nhà , thấy vẫn chột , chút lương tâm, nhưng nhiều!
Nghĩ đến việc những đồng bạc sáng trắng chảy về biển Đông, hung hăng liếc thêm vài .
Đợi lát nữa xem dạy dỗ thế nào.
6.
Những giọt nến đỏ nhỏ xuống chiếc ly vàng, sáng óng ánh long lanh.
Kết thúc buổi lễ, phất tay hiệu cho đám cung nhân lui , đó sang , hai tai đỏ bừng:
"Mãn…"
"Ta , bước tiếp theo chúng động phòng." - Ta ngước mặt lên, nở nụ .
Hắn sửng sốt: “Không, nàng cần…”
"Ôi dào, đừng ngại ngùng. Sau còn vợ chồng cả đời, nhăn nhó gì?"
Ta dậy, một tay đẩy ngã xuống giường, bắt đầu cởi hỉ phục cho .
Đai lưng ngọc thạch? Ta kéo , quăng nó một xó.
Áo bào đỏ chót? Không thèm, giật xuống.
Áo lót tơ vàng tháo ở ?
Ôi, mặc kệ, nắm chặt hai bên quần áo định giật , đột nhiên tay giữ .
Mặt của Khương Vân Châu đỏ bừng, cắn răng : "Kim Mãn Mãn! Nàng đang gì ?"
Ta hiểu ý mỉm : “Giúp phu quân của cởi áo, nới dây lưng.”
"Nàng...Nàng hổ ?"
Ta nghiêng về phía , chạm lồng n.g.ự.c lộ lớp áo của , tới gần , với giọng điệu cực kỳ quyến rũ:
"Phu quân, ở mặt mà ngài còn giả vờ cái gì? Ngài quên chúng từng thanh lâu cùng ?"