Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

Người Yêu Tôi Là Ma Cà Rồng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-09-15 07:33:42
Lượt xem: 2

 Tuấn Kiệt từng bước nặng nề mà xuống hành lang của trường trong sự buồn bã đến tột cùng. Cậu lên tiếng:

 

 

 

“Giờ đuổi học ! Mình đây chứ? Và tương lai của lẽ sẽ kết thúc như ?”

 

 

 

Cậu đang chìm trong suy tư của bản thì, đột nhiên một âm thanh vang lên: “Két...Két”

 

 

 

Nó phát từ trong cặp của . Tuấn Kiệt bấy giờ mới nhớ chú dơi mà vô tình cứu đường, nên quyết định lấy nó để chữa trị vết thương cho nó tính tiếp. Bởi sợ rằng nó sẽ c.h.ế.t nếu chữa trị kịp thời...

 

 

 

Nhìn chú dơi bé bỏng tay mỉm , lấy chai thuốc dần đổ lên vết thương của nó mà lên tiếng rằng:

 

 

 

“Dơi con mi cố gắng chịu đau nha. Rồi chuyện sẽ thôi. Mày sẽ khỏe cả!”

 

 

 

Âm thanh két két vang lên trong sự đau đớn, cùng sự an ủi của đối với chú dơi con ...

 

 

 

Đã một đàn ông thấy, khoản tầm hai mươi lăm tuổi. Với hình cao to...

 

 

 

Anh tiến đến, với vẻ tức giận mà lên tiếng rằng: “Này học sinh . Cậu đang cái quái gì hả? Sao giờ ở đây, mà chăm sóc con dơi ?”

 

 

 

Nhìn thấy thầy Lam Thanh với vẻ tức giận hiện rõ khuôn mặt đến chỗ hỏi thăm, mà ấp úng lên tiếng rằng: “Thật em đuổi học c ạ! Vậy nên em thể lớp học nữa nên mới đây. Chờ mưa tạnh sẽ rời !”

 

 

 

Thầy giáo Lam Thanh đến đây mà tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, mà lên tiếng: “Gì chứ em đuổi học ? tại chứ? Vì lý do gì? Và thậm chí em là một học sinh xuất sắc của trường Nguyễn Thị Định chúng , thì thể đuổi như ? Em mau kể chuyện cho thầy coi!”

 

 

 

Cậu ấp a ấp úng : “Em vì trễ nhiều . Nên cô giáo đuổi luôn ạ!”

 

 

 

Nghe đến đây thầy lên tiếng: “Được ! sẽ giúp em một thôi ? Đó là cho em vô học . nếu em dám phạm sai lầm đó một nào nữa thì. Đừng hỏi thầy giúp đỡ em thêm một nào nữa nhé?”

 

 

 

Còn giờ mau theo thầy nào. Thầy sẽ đưa em về lớp và chuyện với cô của em. Để xem thử cổ cho em vô học ...”

 

 

 

Dứt lời cất con dơi đó trong cặp. Sau đó vui vẻ cùng thầy Lam Thanh đến lớp của , nhưng mà ánh mắt của khi thầy một vẻ gì đó là kỳ lạ...

 

 

 

Sau một hồi đến lớp của Tuấn Kiệt, thì họ đến nơi. Cô giáo của Tuấn Kiệt thầy Lam Thanh mà mỉm trong vui vẻ mà lên tiếng:

 

 

 

“Anh Lam Thanh đến đây chi ạ? Bộ việc gì ?”

 

 

 

Nhìn cô với vẻ điệu đà, thầy tỏ vẻ chán ghét lạnh lùng lên tiếng: “Cô Mai cô bớt ? Đừng điệu điệu như nữa hề thích một chút nào!”

 

 

 

đến đây mà tỏ vẻ vô cùng tức giận, ả lạnh lùng trả lời: “Người chỉ quan tâm thầy thôi mà thầy với chứ? Người buồn đó, thầy là em yêu thầm thầy lâu mà. Ở trường ai mà chứ?”

 

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguoi-yeu-toi-la-ma-ca-rong/chuong-1.html.]

Nhìn ả từ lạnh lùng tức giận, chuyển sang nhõng nhẽo, mà Lam Thanh cũng chỉ bất lực gì, trong khi đám học sinh ở thì phá lên mà bàn tán như mùa...

 

 

 

Lam Thanh : “Cô thôi đừng trò hề cho mấy đứa nhỏ ở đây nữa! Và một việc quan trọng với cô!”

 

 

 

lạnh lùng đáp: “Chuyện gì . Mà lúc nào đến cũng nhờ vả cả. Chứ chả bao giờ chịu quan tâm đến em...”

 

 

 

Lam Thanh ho vài cái đáp: “Cô thôi . Đừng mất mặt chúng nữa. Và yêu cô nên là sẽ chuyện đáp tình cảm của cô...”

 

 

 

bật tỏ vẻ thê lương: “Huhuhu em thương như ...Em buồn quá mất!”

 

 

 

Nhìn ả mà Lam Thanh bất lực thể gì, mà cố gắng lấy bình tĩnh, thì như những gì nghĩ của bản trong đầu, nhào đến và tán cho ả vài bạc tai để ả như nữa...

 

 

 

Lam Thanh lên tiếng: “Thật đến đây là vì học sinh của cô. Và tại đuổi nó như chứ? Hơn hết sắp hết học kỳ . Vậy nên hãy để cho nó học hết , chứ đừng những chuyện thất đức như ...”

 

 

 

đến đây mà nhăn mặt đáp: “Bởi vì tại nó trễ chứ bộ chứ tại em . Thế nên em mới đuổi học nó. Và đây là điều xứng đáng bởi vì nó đang cho thành tích của lớp và cái trường xuống. Thậm chí em nhắc nhở nó bao nhiêu chứ? nó vẫn tính nào tật nấy thôi...Nó sửa nên em mới điều đó mà đuổi học nó... Bởi em hết cách !”

Tài

 

 

 

Lam Thanh đến đây mà thở dài: “Được . Cô , cô hãy cho em một cơ hội nữa ? Bởi vì thời gian học sắp kết thúc . Thế nên em cần học để thể thi lên lớp 10 thậm chí là em cũng chính là học sinh xuất sắc của cái lớp ...

 

 

 

Nên cô với em . Thế nên đề nghị rằng, cô hãy cho em học ở cái lớp tiếp chứ?”

 

 

 

Cô giáo đến đây mà tỏ vẻ khó chịu cực kỳ, cô giờ chìm trong những suy tư: “Mình nên gì đây chứ? Mình nên dữ nó học ở cái lớp ? Và điều đó một chút nào. xin cho nó thì, chả lẽ từ chối ?”

 

 

 

Trước những suy nghĩ của bản , một lát cô cũng đưa quyết định mà lên tiếng: “Được ! Thôi sẽ cho nó một cơ hội nữa . Vì nó là học sinh xuất sắc ở lớp . Thậm chí cũng hết học kỳ . Nên du di . nếu nữa, thì sẽ nương tay em rõ ? Anh lúc đó cũng nhúng tay nhé!”

 

 

 

Lam Thanh đến đây mà mỉm : “Vậy thì cảm ơn cô nhiều nhé! Đã vì mà cho em . Còn giờ rời bởi vì còn dạy các em học sinh khác nữa...”

 

 

 

Cô Mai mỉm đáp: “Vâng thầy thong thả nhé!”

 

 

 

Sau đó đưa mắt Tuấn Kiệt mà quát: “May cho em là thầy giúp. Không thì đừng trách cô . Còn giờ hãy học hành chăm chỉ học đúng giờ. Không thì đừng trách tại ác thêm một nữa!”

 

 

 

Cậu xuống bàn theo ý của cô, mà cảm thấy thật vui khi thầy giúp đỡ. Trong khi xung quanh thì ngừng bàn tán về . mặc kệ và phớt lờ nó: “Hưa...Không ngờ rằng nó may mắn đến như ...”

 

 

 

và giờ chuyện của chúng xen . cảm thấy khó chịu ghê!”

 

 

 

đến nỗi chỉ dạy cho nó một bài học mà thôi...”

 

 

 

Nghe những lời chỉ khinh bỉ mà với chính rằng: “Kệ lũ chó thích xân xi cắn đó. Và sẽ bỏ qua nếu như chúng dám quy phạm quy định của lớp...Và bây giờ nên học thôi... Để phụ lòng kỳ vọng của thầy ...”

 

 

 

Vậy là lấy sách học bài mặc kệ xung quanh và cả những gì xảy lúc nãy...

Loading...