cầm lấy con hạc giấy nhỏ xíu .
Đây là con hạc giấy của mười năm , vòng qua vòng , cuối cùng trở về tay .
"Tớ vẫn luôn chờ ." Hạ Đình Chu khẽ .
Cậu nhẹ nhàng, nhẹ nhàng gõ chiếc lọ thủy tinh: “Sau đó tớ bắt đầu gấp hạc giấy. Khi đó cuối tuần nào cũng đến nên tớ gấp một con mỗi cuối tuần, giống như đứa trẻ đáng thương khẩn cầu điều ước , nhưng mãi xuất hiện nữa."
xuống.
Trong giây lát, thậm chí còn cảm thấy áy náy.
ngờ một hành động nhỏ bé của khi đó thể tạo ảnh hưởng lớn đối với Hạ Đình Chu đến .
Cậu ngẩng đầu bầu trời ngoài cửa sổ, như đang hồi tưởng chuyện xưa.
"Lúc đó vì tai nạn mà tớ gãy chân, cả chìm trong u ám. Nhà tớ giàu , những bác sĩ giỏi nhất điều trị cho tớ, cha dường như vẫn yêu thương tớ. tớ , tớ mãi mãi giống bình thường nữa."
"Lúc đến, tớ mới mang thai. Bà mỉm hỏi tớ: “Đình Chu, con sắp em trai , con vui ?” Tớ vui, tớ cảm thấy bỏ rơi, nhưng tớ . Nói , ai cũng sẽ cho rằng tớ ích kỷ và trẻ con."
"Vì , Trì Hạ, khi hạc giấy thể đưa tớ bay , tớ thật sự cùng rời khỏi đó."
Lúc , đầu tiên thấy mặt yếu đuối và nhạy cảm của Hạ Đình Chu.
Sợ bỏ rơi, sợ coi là dị biệt.
hít sâu một , cuối cùng cũng : "Hạ Đình Chu, sẽ ai bỏ rơi nữa."
Cậu nghiêng đầu, khóe môi nở một nụ chút mê hoặc.
"Thật ? Cho dù Biên Yếm đến, vẫn sẽ chọn tớ chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguoi-yeu-stockholm/chuong-11.html.]
ngớ : “Sao so sánh với tên đó? Tớ với chẳng quan hệ gì cả."
"Ừm, Trì Hạ, xứng đáng." Hạ Đình Chu đưa tay , nắm lấy ngón tay .
Thỉnh thoảng nghĩ, nếu Hạ Đình Chu quen từ sớm như , tại kiếp hề nhắc đến với ?
Chúng của khi đó, giống như hai đường thẳng song song .
Cứ thế thẳng tắp tiến về một hướng, nhưng chẳng hề giao .
Thu Vũ Miên Miên
Rất lâu đó, khi chúng đại học.
Cậu tiếp quản công việc của một bộ phận quan trọng trong công ty của cha , còn cũng chuẩn tiếp tục học lên cao học.
Vào cuối tuần, hai chúng đến quán cà phê hẹn hò.
đang cặm cụi với những công thức trong giáo trình chuyên ngành, cứ đến nghịch tóc .
bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Hạ Đình Chu, xem, nếu như hồi cấp ba em cạnh , chẳng chúng đường ai nấy ?"
Anh lắc đầu, vênh váo : "Anh sẽ thư tình cho em. Đến lúc đó em thấy, chắc chắn sẽ tình duyên của hai chúng cho cảm động đến rơi nước mắt..."
vỗ đầu một cái.
"Hứ."
Câu , chỉ coi như là thuận miệng thôi.
Dù thì kiếp , thấy bức thư tình nào cả.