Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Người Ta Cầu, Người Ta Mất - 9

Cập nhật lúc: 2025-05-04 02:55:20
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Trường Lăng ở lại Kinh Châu.

Hai tháng trôi qua, dịch bệnh ở Kinh Châu đã thuyên giảm.

Đôi khi Tạ Trường Lăng sẽ ở bên cạnh ta.

Khi nấu thuốc thì đưa nước, khi đong thuốc thì đưa bát, khi phân phát thuốc thì không muốn ta tiếp xúc quá gần với bệnh nhân, chắn trước mặt ta và tự mình làm mọi việc.

Dịch bệnh được kiểm soát, dân chúng trong thành dồn sức vào việc tái thiết Kinh Châu, nhưng ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Quá dễ dàng.

Mấy chục năm trước Nam Lương cũng bị dịch bệnh hoành hành, lúc đó c.h.ế.t rất nhiều người, ảnh hưởng đến mấy thành.

Mặc dù dịch bệnh ở Kinh Châu được phát hiện kịp thời, nhưng không lan rộng.

Người c.h.ế.t gần như chỉ là dân nghèo trong khu vực dịch bệnh, số người lây nhiễm do dịch bệnh rất ít.

Hơn nữa, Kinh Châu còn bị lũ lụt.

Dù là phương thuốc quý giá đến đâu, cũng không đạt được hiệu quả như vậy.

Ta mang theo hộp thức ăn, đứng trên bờ sông, kiên nhẫn nhìn Tạ Vân cùng dân chúng xây đê trong sông.

Cho đến khi Tạ Vân chú ý đến ta.

Hắn quay lại nói gì đó với người bên cạnh, sau đó ngược dòng nước đi đến trước mặt ta.

Hắn đứng trong dòng nước chảy xiết, ngước nhìn ta từ dưới lên, tóc cũng đã ướt, khi hắn ngước mắt lên, nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt như sống động hẳn lên.

Ta giơ hộp thức ăn trong tay lên và nói: ” Tạ đại nhân, ta mang đồ ăn đến cho huynh.”

Ta kể cho Tạ Vân nghe suy đoán của mình.

Ta đoán rằng Kinh Châu có thể không phải dịch bệnh, mà là bị đầu độc.

Chưa kịp nói hết, Tạ Vân đã ngăn ta lại.

Một viên kẹo được nhét vào miệng ta, làm tan đi vị đắng của thuốc.

Dịch bệnh đã hết, nhưng để phòng ngừa tái phát, người dân trong thành vẫn phải uống thuốc phòng dịch hàng ngày.

Ta nghe Tạ Vân nói:

“Kinh Châu có địa hình bao quanh bởi nước, việc xây đê là chuyện thường, nhưng chưa từng có ai đề xuất việc đào kênh dẫn nước.”

“Khi xây đê ta đã kiểm tra lại tài liệu từ nhiều năm trước, chất lượng kém, vì vậy Kinh Châu năm nào cũng gặp nạn lụt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguoi-ta-cau-nguoi-ta-mat/9.html.]

Ta không khỏi nhớ lại đêm đó ta đợi ở cổng phủ nhà họ Tạ, Tạ Vân nói với ta, việc đày đến Kinh Châu là do hoàng thượng muốn hắn bí mật điều tra.

Vậy nên, điều mà Tạ Vân điều tra chính là chuyện này sao?

Một củ ấu từ thượng nguồn trôi xuống, dân chúng đều biết Tạ Vân không nhận hoa quả, ngoại trừ củ ấu.

Hắn cầm lấy củ ấu, mỉm cười gật đầu cảm ơn dân chúng thượng nguồn, củ ấu dính nước trông trong suốt, rất ngon lành.

Hắn mở lòng bàn tay, đưa củ ấu đến trước mặt ta.

“Những việc tiếp theo sẽ rất nguy hiểm.”

Hắn nhìn vào mắt ta, “Để ta làm là được.”

Ta không nói gì, nhận lấy củ ấu, nắm chặt trong tay và nhìn về phía bầu trời xa xăm.

Dịch bệnh đã hết, nạn lụt được giải quyết, mọi thứ ở Kinh Châu đang dần tốt lên.

Nhưng đột nhiên ta rất muốn hỏi Tạ Vân.

“Tạ đại nhân, huynh có thích củ ấu không?”

Tại sao vậy?

Tạ Vân từ chối hoa quả của dân chúng, nhưng lại không từ chối củ ấu.

Đó là bí mật mà ai cũng biết.

Ta không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn tự mình suy diễn.

Dù là đi đường vòng mỗi ngày để đón ta, hay là ba lần một ngày tận mắt nhìn ta uống thuốc mới yên tâm.

Phải hỏi rõ ràng mới được.

Giọng Tạ Vân chững lại.

“Không phải thích củ ấu.”

Ta ngơ ngác trong giây lát, mắt cụp xuống, cả đầu ngón tay cũng có chút ngượng ngùng mà co lại.

Quả nhiên là ta đã nghĩ nhiều.

Nhưng ta nghe thấy Tạ Vân lại mở miệng.

Mang theo nụ cười.

“Chỉ vì tên của nó.”

“Yêu ai yêu cả đường đi lối về, chỉ vậy thôi.”

Loading...