Người Ta Cầu, Người Ta Mất - 12
Cập nhật lúc: 2025-05-04 02:56:16
Lượt xem: 103
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta đã học qua cách xem sổ sách, ta không biết có phải ta nhìn nhầm không, nhưng ta không hiểu tại sao trong những cuốn sách mà Tạ Vân để lại cho ta lại có kẹp những cuốn sổ tính toán.
Sao lại là sổ sách tính toán?
Giấy bị nước làm ướt, chữ viết cũng nhòe đi, ta cầm cuốn sổ đứng trong dòng sông lạnh lẽo, lật nhanh từng trang, lòng lạnh lẽo vô cùng.
Những thứ mà Tạ Vân mang ra từ phủ thứ sử hôm đó, chính là những cuốn sổ sách này.
Sổ sách không đầy đủ, nhưng ghi chép việc tham nhũng trong mỗi năm xây đê trị thủy của thứ sử Kinh Châu.
Tạ Trường Lăng cũng nhảy xuống nước, hắn nắm lấy cổ tay ta, cả ngón tay cũng run rẩy.
Hắn hỏi lớn:
“Thư Lăng, vì mấy cuốn sách rách này mà nàng không cần mạng sống nữa sao?”
Ta ngẩng đầu lên chậm chạp, chỉ cảm thấy mặt đầy nước mắt.
Ta thấy môi Tạ Trường Lăng mím chặt, trong mắt vẫn còn sự hối hận và đau khổ chưa tan biến.
Nhưng ta không thể quan tâm đến điều đó.
Ta toàn thân run rẩy, chắn trước mặt mọi người, thở dốc nói:
“Không được vứt.”
Thứ sử Kinh Châu không thể trốn thoát.
Hoàng thượng nổi giận, ra lệnh điều tra kỹ lưỡng, những cuốn sổ sách đó đóng vai trò rất quan trọng.
Một chuỗi sự việc đã phơi bày ra dịch bệnh ở Kinh Châu.
Hóa ra thứ sử Kinh Châu cấu kết với ngoại đảng, dự định truyền dịch bệnh đến kinh thành để thừa cơ đoạt quyền, nhưng vì nạn lụt ở Kinh Châu mà bị bại lộ sớm.
Người ta nói không tìm thấy t.h.i t.h.ể của Tạ Vân.
Hôm đó động tĩnh rất lớn, nghe nói Tạ Vân bị thương rất nặng, không ai biết hắn ở đâu, cũng không ai biết hắn…
Sống c.h.ế.t ra sao.
Một thuộc hạ cũ của Tạ Vân đến đưa cho ta chiếc chìa khóa.
Hắn ta nói đó là thứ Tạ Vân để lại, từng căn dặn phải giao tận tay ta.
Ta mở kho, bụi dày đặc làm ta ho sặc sụa.
Đây chính là toàn bộ gia sản của Tạ Vân, cửa hàng có người quản lý, vàng bạc châu báu hắn ta cũng không để ý.
Ngày đó ở Kinh Châu, trước khi ta rời đi, Tạ Vân đã giao toàn bộ gia sản cho ta.
Hắn ta nói: “Nếu sau này nàng thành thân, ta không có gì để chúc mừng.”
“Chỉ còn lại những thứ tầm thường này, mong A Lăng không chê.”
Ta chỉ nghĩ rằng, dù Tạ Vân để lại những thứ này cho ta, nhưng ta sẽ có một ngày phải trả lại.
Nếu hắn không trở về, ta thật sự sẽ phải mang theo toàn bộ gia sản của hắn đi lấy người khác.
Tạ Vân, huynh có tức giận không?
Nếu huynh không muốn, Tạ Vân.
Vậy thì hãy mau trở về.
Ta đã đi Kinh Châu.
Kinh thành không còn gì đáng để ta lưu luyến nữa, ta không có chức vụ, đến và đi vô cùng tự do.
Trời mưa rất to, trước khi đi Tạ Trường Lăng tiễn ta bên bờ hồ Thanh Hà.
Có phụ thân giúp đỡ, việc vận chuyển cứu trợ cũng suôn sẻ, nghe nói hắn thăng tiến rất nhanh, có dáng dấp của Tạ Vân ngày xưa.
Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng nói:
“Thật sự phải rời đi sao?”
Ta đột nhiên nhớ lại ngày đó, khi ta lén trèo tường ra khỏi nhà họ Thư với bộ dạng nhếch nhác, đường cùng, có người đã giúp ta quét sạch mọi trở ngại.
Người đó hỏi: “Nhất định phải là Tạ Trường Lăng sao?”
Ta cười.
“Ừ, nhất định phải rời đi.”
Ta muốn đến Kinh Châu.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nhưng tự do hơn cả mấy chục năm cuộc đời trước đây của ta.
Tạ Trường Lăng lấy ra từ n.g.ự.c miếng ngọc bội, chính là miếng mà hắn ta từng ném đi.
Ngọc bội vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ do bùn ở đáy hồ quá sâu, hoặc may mắn mà không va phải đá.
Ta nghe thấy giọng khàn khàn của Tạ Trường Lăng:
“Ngọc bội, ta đã tìm lại được rồi.”
Hắn nói hắn và công chúa không có tình cảm. Phụ thân hắn muốn hắn tiếp cận hoàng gia để tiến thân, công chúa cũng có người muốn lấy mà không lấy được, hắn và công chúa đều biết cả hai chỉ là diễn kịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguoi-ta-cau-nguoi-ta-mat/12.html.]
Ta đã học qua cách xem sổ sách, ta không biết có phải ta nhìn nhầm không, nhưng ta không hiểu tại sao trong những cuốn sách mà Tạ Vân để lại cho ta lại có kẹp những cuốn sổ tính toán.
Sao lại là sổ sách tính toán?
Giấy bị nước làm ướt, chữ viết cũng nhòe đi, ta cầm cuốn sổ đứng trong dòng sông lạnh lẽo, lật nhanh từng trang, lòng lạnh lẽo vô cùng.
Những thứ mà Tạ Vân mang ra từ phủ thứ sử hôm đó, chính là những cuốn sổ sách này.
Sổ sách không đầy đủ, nhưng ghi chép việc tham nhũng trong mỗi năm xây đê trị thủy của thứ sử Kinh Châu.
Tạ Trường Lăng cũng nhảy xuống nước, hắn nắm lấy cổ tay ta, cả ngón tay cũng run rẩy.
Hắn hỏi lớn:
“Thư Lăng, vì mấy cuốn sách rách này mà nàng không cần mạng sống nữa sao?”
Ta ngẩng đầu lên chậm chạp, chỉ cảm thấy mặt đầy nước mắt.
Ta thấy môi Tạ Trường Lăng mím chặt, trong mắt vẫn còn sự hối hận và đau khổ chưa tan biến.
Nhưng ta không thể quan tâm đến điều đó.
Ta toàn thân run rẩy, chắn trước mặt mọi người, thở dốc nói:
“Không được vứt.”
Thứ sử Kinh Châu không thể trốn thoát.
Hoàng thượng nổi giận, ra lệnh điều tra kỹ lưỡng, những cuốn sổ sách đó đóng vai trò rất quan trọng.
Một chuỗi sự việc đã phơi bày ra dịch bệnh ở Kinh Châu.
Hóa ra thứ sử Kinh Châu cấu kết với ngoại đảng, dự định truyền dịch bệnh đến kinh thành để thừa cơ đoạt quyền, nhưng vì nạn lụt ở Kinh Châu mà bị bại lộ sớm.
Người ta nói không tìm thấy t.h.i t.h.ể của Tạ Vân.
Hôm đó động tĩnh rất lớn, nghe nói Tạ Vân bị thương rất nặng, không ai biết hắn ở đâu, cũng không ai biết hắn…
Sống c.h.ế.t ra sao.
Một thuộc hạ cũ của Tạ Vân đến đưa cho ta chiếc chìa khóa.
Hắn ta nói đó là thứ Tạ Vân để lại, từng căn dặn phải giao tận tay ta.
Ta mở kho, bụi dày đặc làm ta ho sặc sụa.
Đây chính là toàn bộ gia sản của Tạ Vân, cửa hàng có người quản lý, vàng bạc châu báu hắn ta cũng không để ý.
Ngày đó ở Kinh Châu, trước khi ta rời đi, Tạ Vân đã giao toàn bộ gia sản cho ta.
Hắn ta nói: “Nếu sau này nàng thành thân, ta không có gì để chúc mừng.”
“Chỉ còn lại những thứ tầm thường này, mong A Lăng không chê.”
Ta chỉ nghĩ rằng, dù Tạ Vân để lại những thứ này cho ta, nhưng ta sẽ có một ngày phải trả lại.
Nếu hắn không trở về, ta thật sự sẽ phải mang theo toàn bộ gia sản của hắn đi lấy người khác.
Tạ Vân, huynh có tức giận không?
Nếu huynh không muốn, Tạ Vân.
Vậy thì hãy mau trở về.
Ta đã đi Kinh Châu.
Kinh thành không còn gì đáng để ta lưu luyến nữa, ta không có chức vụ, đến và đi vô cùng tự do.
Trời mưa rất to, trước khi đi Tạ Trường Lăng tiễn ta bên bờ hồ Thanh Hà.
Có phụ thân giúp đỡ, việc vận chuyển cứu trợ cũng suôn sẻ, nghe nói hắn thăng tiến rất nhanh, có dáng dấp của Tạ Vân ngày xưa.
Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng nói:
“Thật sự phải rời đi sao?”
Ta đột nhiên nhớ lại ngày đó, khi ta lén trèo tường ra khỏi nhà họ Thư với bộ dạng nhếch nhác, đường cùng, có người đã giúp ta quét sạch mọi trở ngại.
Người đó hỏi: “Nhất định phải là Tạ Trường Lăng sao?”
Ta cười.
“Ừ, nhất định phải rời đi.”
Ta muốn đến Kinh Châu.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nhưng tự do hơn cả mấy chục năm cuộc đời trước đây của ta.
Tạ Trường Lăng lấy ra từ n.g.ự.c miếng ngọc bội, chính là miếng mà hắn ta từng ném đi.
Ngọc bội vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ do bùn ở đáy hồ quá sâu, hoặc may mắn mà không va phải đá.
Ta nghe thấy giọng khàn khàn của Tạ Trường Lăng:
“Ngọc bội, ta đã tìm lại được rồi.”
Hắn nói hắn và công chúa không có tình cảm. Phụ thân hắn muốn hắn tiếp cận hoàng gia để tiến thân, công chúa cũng có người muốn lấy mà không lấy được, hắn và công chúa đều biết cả hai chỉ là diễn kịch.