Chương 7
“Dự kiến thành năm 2025, dự án sẽ kéo theo sự bùng nổ của thị trường nhà đất khu vực xung quanh…”
Khi ống kính máy lia tới mô hình quy hoạch, liền sửng sốt vì đó chính là khu bán nhà mà hai con đến hôm !
Trong khoảnh khắc , cả thế giới của như nổ tung.
Hình tượng của , trong mắt , cao lớn như một vị thần.
“Ba, ! Mau xem !”
Còn tới Tết mà bầu khí trong nhà vui hơn cả Tết.
Bề ngoài vẫn điềm tĩnh, nhưng cảm nhận trong lòng bà cũng đang vui.
Ba thì khác hẳn, hết u ám, tinh thần phơi phới, đường cũng ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, như thể cả thắp sáng.
“Trời ơi, đây ông Lý châm chọc suốt! Ai ngờ đời đúng là xoay vòng thật nhanh!”
Mẹ khuyên ông bớt khoe khoang, tránh ghen ghét.
Ba gật gù liên tục:
“ đúng, vợ đúng! cứ nghĩ đến chuyện hai căn nhà em mua tăng giá vùn vụt, mừng đến mất ngủ luôn! Nói chứ, hồi đó em mua thêm mấy căn nữa hả?”
Mẹ liếc ba một cái:
“Mua thêm một căn nữa chắc ông cầm d.a.o đuổi luôn quá? Với chúng nhiều tiền thế ?”
Ba ha hả, giờ gì cũng thấy dễ :
“Em đừng thế chứ, ai dám!”
Ba vui như trúng , chẳng còn nhớ gì đến Lâm Bân Bân nữa, và chỉ cần nhắc, thì chẳng ai dám đến chuyện “đón nó về”.
Hôm nọ mua sắm với , vô tình gặp dì Từ Tuệ Hà ở trung tâm thương mại.
Chưa kịp chào, dì vội né tránh, như sợ bắt gặp ánh mắt .
Cái cảm giác từng chê giờ dám mặt đúng là sung sướng!
Dù dặn giữ kín, đừng khoe khoang, nhưng chuyện hai căn nhà rẻ như cho nay tăng giá gấp mấy vẫn nhanh chóng lan khắp họ hàng.
Cậu mợ là những đầu tiên tới nhà.
“Chi Bình , em giỏi thế hả?”
Mẹ khiêm tốn:
“Ôi, chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi mà.”
Cậu gượng, mợ thì nheo mắt dò ý:
“Chuyện thế , lúc đầu em nghĩ gọi bọn chị cùng nhỉ?”
Mẹ nhướng mày, đáp thẳng thắn mà nhẹ như :
“Anh chị nhỉ, lúc đó nếu gọi, chị chịu ?”
Cậu gượng, mợ lập tức đổi đề tài, giọng mang đầy ẩn ý:
“À , thằng con lớn của chị sắp bàn chuyện cưới xin . Bên gái đòi sính lễ cũng kha khá, giờ lo tiền sính lễ mua nhà, thật sự cũng bí bách.”
Ý tứ rõ ràng đến mức ai cũng hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nguoi-me-thien-vi-trong-sinh-roi/chuong-7.html.]
như nhận , chỉ đáp:
“Cô dâu bên đó gặp , con bé ngoan lắm, hai đứa chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Mợ ho nhẹ một tiếng, bóng gió thêm:
“Phải đó, vì thế bọn chị nhanh chóng định ngày luôn.”
Mẹ gật đầu, bình thản phụ họa:
“Ừ, đúng , cưới sớm cho định.”
Đến lúc , chịu nổi nữa, đành thẳng:
“Chi Bình , thật sự đang túng thiếu, em xem thể giúp đỡ chút ?”
Mẹ , nhưng nụ xa cách hơn bao giờ hết:
“Anh chị ơi, em giúp, mà thực tình khi mua nhà, em cũng chẳng còn dư đồng nào cả.”
bên cạnh mà ngạc nhiên hết sức.
Mẹ đúng là đổi .
Bởi đây, mợ đến vay tiền bao giờ từ chối, nào bà cũng hào phóng, giúp ngay cần suy nghĩ.
hôm nay, bà dứt khoát lạnh nhạt,khiến hiểu nổi rốt cuộc đang tính toán điều gì nữa đây?
Cậu mợ về mà mặt mày tối sầm như tờ giấy.
“Chi Bình ơi, tao là ruột mày đó, mày nhớ đến tình em ? Có bao giờ mày cần tao mà tao mặt chứ?”
Mẹ vẫn thản nhiên, chút nao núng:
“Anh ơi, khi con trai tổ chức cưới, em sẽ mừng cho nó một phong bì to.”
Tin , chị cả bên ngoại từ chối cho mượn tiền liền nổi trận lôi đình, xông đến nhà chất vấn ầm ĩ.
“Chi Bình, mày quên lời ba dặn ? Trước khi ba mất còn dặn chúng tương trợ, giúp đỡ cơ mà. Việc của nó cũng là việc của , chúng giúp bằng giá!”
Mẹ bật khinh bỉ:
“Ha! Anh là đàn ông mà hễ gặp chuyện chạy tới cầu cứu chị em chúng , chứ lúc nhà chị em cần thì ? tiếp tục con ngốc nữa.”
“ nó là đứa con trai duy nhất của nhà họ Kiều, nó nối dõi cho nhà chứ…” dì cả cố gắng bênh.
Mẹ cắt ngang:
“Nối dõi ư? Chị thấy buồn lắm ! Chị , chị và ai báo hiếu ba nhiều hơn? Khi ba bệnh, ai thức canh ở viện, ai ngày đêm chăm sóc?”
“Chúng lấy chồng thì coi như rời nhà, còn đàn ông thì mãi là niềm hy vọng, là tương lai của dòng tộc mà phát tức. Nếu đến mức cơ bản nhất của đạo cũng , thì cũng chỉ là đồ bỏ.”
Dì cả thẳng thừng thì sững , lúc về còn bàng hoàng.
Dì cả , liền chủ động gọi điện cho cô hỏi han xã giao, nồng nhiệt mời cả nhà cô sang chơi.
“Mẹ, còn căng với cô cơ chứ?” thắc mắc.
“Hiểu Hiểu, chuyện lớn lúc con nhỏ con hiểu . Mẹ chịu thiệt nên mới sáng mắt , ai thật lòng với con, ai giả bộ, thì gặp khó khăn mới chân tình.”
Mẹ bắt đầu những điều kịp hiểu.
Khi nào bà chịu thiệt mà ? - tự hỏi.
Dưới ảnh hưởng của , thái độ của ba với cũng dần đổi, ông còn nhăn nhó gọi là đồ con gái tính nữa, cũng còn lúc nào cũng dạy nhường em.