NGŨ PHÚC LÂM MÔN - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-04-18 07:26:12
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
Tôi ghê tởm buồn nôn, còn chưa kịp chạy, đã bị mẹ túm cổ lại.
“Đúng đúng, mày là cái đồ lòng lang dạ sói, mày còn muốn em trai mày c.h.ế.t đúng không? Để mày l.i.ế.m chút vết thương thì sao chứ? Tiện nhân, tao nuôi mày lớn như này, ăn của tao, uống của tao, bây giờ báo đáp chút cho gia đình mày lại muốn chạy, tao lấy kìm hơ lửa kẹp mồm mày lại!”
Mẹ ác hận chửi.
Em trai là do bà đổi từ mạng của bốn em gái, bà càng không quan tâm sống c.h.ế.t của tôi.
“Đừng có dữ dằn như vậy với con cái.”
Bà họ ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt tôi, ngón tay gầy gộc bóp chặt cằm tôi, nếp nhăn trên mặt bà càng sâu, ánh mắt sắc lạnh.
Chào mọi ngừi, Bé Mỡ trở lại rồi đây
“Không l.i.ế.m thì không liếm, quan trọng nhất bây giờ là phải qua được đêm nay.”
“Nhưng mặt của Đại Bảo...”
“Đồ ngu, mạng quan trọng hay mặt quan trọng, con trai cưng của cô có sống qua được đêm nay không còn không chắc đâu. Tôi phải giữ mạng cho nó trước.”
Trời bắt đầu tối, tôi biết tối nay các em chắc chắn sẽ đến.
Bà họ liếc tôi, tôi cúi thấp đầu, không nhìn vào mắt bà ấy, bản năng cho thấy chắc chắn không phải việc gì tốt.
“Nhóc con, bà họ thích con nhất, xinh gái như thế này để mẹ con may cho con một chiếc váy mới mặc nhé.”
Gương mặt không biểu cảm của bà đột nhiên xuất hiện nụ cười, dọa tôi vô thức lùi về sau.
Bà thì thầm bên tai mẹ tôi vài câu, mẹ nhíu mày gật đầu, dùng ánh mắt hận thù đánh giá tôi.
Tôi không muốn váy, tôi muốn sống.
Các em gái có váy mới đều sống không qua đêm đó.
Bây giờ đến lượt tôi rồi.
10.
Nụ cười cứng ngắc gượng gạo của mẹ lộ ra, bà lấy ra tấm vải trắng hoa vàng kia, vẫy tay gọi tôi:
“Con gái ngoan, nào, lại đây, mẹ đo cho con.”
Tôi không dám từ chối, mẹ có rất nhiều cách có thể khiến tôi đồng ý.
Lúc mẹ may váy tôi mới phát hiện rằng, trên tấm vải hoa kia cũng có những phù án châu đỏ., giống hệt với chậu đất chôn đầu các em vậy.
Đợi may xong váy, ánh nắng mặt trời cũng chỉ còn lại một chút, mẹ ép buộc tôi nhanh chóng mặc lên. Nếu như là trước đây tôi sẽ vô cùng vui vẻ mà khóc, nhưng hiện tại tôi bị dọa sợ đến nước mắt cũng không có.
“Aii da, nhóc con nhà chúng ta đúng là xinh đẹp, vừa thông minh vừa đáng yêu, so với bốn đứa em gái của nó còn hơn nhiều.”
Mồm mẹ thì khen tôi, nhưng ánh mắt không giấu được sự ghét bỏ ác ý.
Bà họ nhíu mày, ý muốn mẹ khen nhiều một chút.
“Nhiều con gái như vậy, mẹ thích nhất chỉ có mình con, cái mũi này, cái miệng này, gương mặt này, dù cho dùng mười đứa khác đổi mẹ cũng không cần.”
Mẹ khen đến mức bản thân cảm thấy buồn nôn, khóe mắt tôi vậy mà lại có chút ửng hồng.
Từ bé đến lớn mẹ chưa từng khen tôi, đây là lần đầu tiên.
Tôi biết mặc dù là giả, nói là để cho các em gái nghe, muốn họ đố kị với tôi, phát điên lên tìm tôi g.i.ế.c tôi bỏ qua cho em trai, nhưng tôi vẫn rất vui.
“Không được, cô khen giả quá rồi.”
Bà họ không hài lòng.
Cuối cùng mẹ nhìn mặt em trai để khen tôi, thì mới khen được thật lòng.
Sau đó bà trang điểm làm tóc, buộc thành hai chùm cho tôi, còn đánh mặt tôi trắng bệch cuối cùng còn vẽ má tôi đỏ ửng như quả trứng.
Nhìn rất giống....
Hình nhân thế mạng.
Tiếp đó tôi người thấy một mùi vô cùng kì quái, chính là cái mùi mà đêm hôm các em gái bị thiêu chết, mùi trên người mẹ, sau đó tôi mất đi ý thức.
11
Nửa đêm, mùi cháy khét vô cùng khiến tôi tỉnh giấc, một cơn gió lạnh thổi qua, giống như hàn lạnh của mùa đông buốt vào tận xương tủy. Một đôi bàn tay khô khốc vuốt mặt tôi từng chút từng chút một.
Tôi nằm trên đống cỏ, không dám mở mắt, hít thở, nhưng thân thể không kiểm soát được.
Là các em gái về rồi.
Tôi có thể cảm giác được ánh mắt của các em đang nhìn tôi, cảm giác những bàn tay cháy khét đang sờ trên người, khiến toàn thân nổi da gà da vịt, da đầu tê dại, đôi tay nhỏ cứ thế vuốt ve dọc theo sống lưng tôi xuống dưới.
“hi hi....”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngu-phuc-lam-mon/chuong-3.html.]
Tiếng cười non nớt, giống như tiếng cửa sổ ọp ẹp vậy.
Một đôi bàn tay to hơn một chút vuốt ve mặt tôi, đầu tiên là mắt, sau đó là mũi, rồi đến tai cuối cùng là miệng.
“Chị à...chị à...váy mới...”
Là em hai, giọng nói có chút vội vàng, là muốn đưa tôi đi sao?
Tôi không dám mở măt, nhưng tôi cảm giác được em đang đối diện tôi, tôi không dám thở.
Tay em cứ thế vuốt ve khắp người tôi.
“Cởi ra...cởi ra....”
“Chị không được mặc...”
Giọng nói của em hai ngày càng the thé, như kim đ.â.m qua tai tôi, nhưng tôi không dám bịt tai.
Đột nhiên, âm thanh biến mất, đôi tay nhỏ không còn vuốt ve tôi nữa, nhưng tôi biết em chưa đi, mà đang ở dưới chân tôi.
Tôi có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trong xương cốt.
Một góc váy bị xé toạc.
Roẹt...!
Tiếng vải bị xé, sau đó âm thanh xé ngày càng nhiều, rất nhiêu đôi bàn tay kéo thân thể tôi, giống như muốn kéo cả nội tạng của tôi ra vậy.
Tôi nghĩ lại dáng vẻ c.h.ế.t thảm của bố, sợ rằng bản thân mình cũng c.h.ế.t thảm như vậy.
Tôi sợ hãi thân thể căng cứng lại, không dám động đậy, đến hít thở cũng không dám to tiếng, dần dần tiếng xé cũng dừng lại, một chút động tĩnh cũng không có, lòng bàn chân truyền đến cảm giác nóng bỏng, giống như muốn thiêu tôi vậy, khi các em bị thiêu c.h.ế.t nhất định rất đau.
Cảm giác bị đốt rất lâu, cuối cùng nhiệt độ cũng dần dần bình thường lại.
Bên tai tôi truyền đến một cơn gió lạnh.
“Chị à—“
“Chị mặc váy rất xinh đẹp.”
Là giọng nói của em hai.
Thần kinh tôi căng lên sau đó đột nhiên ngất đi.
12
Ngày thứ hai, tôi bị mẹ đá xuống đất.
“Tại sao nó vẫn còn sống chứ? Không phải dì nói mấy con nhỏ đó sẽ vì cái váy rách mà đố kị nó, g.i.ế.c nó, nó c.h.ế.t rồi, Đại Bảo sẽ không sao? Tại sao nó vẫn chưa c.h.ế.t chứ?”
Mẹ túm lấy cánh tay tôi lôi đến trước mặt bà họ phát điên.
“Đứa thứ hai quả thực rất thông minh.”
Bà họ dùng ngữ khí đáng tiếc để khen.
Trên mặt đất đầy những mảnh vụn của váy, đến cả phù án phía sau cũng bị xé rách. Bà nhìn đống vải vụn hoài nghi:
“Có điều....không đúng.”
“Thông minh có cái tác dụng gì chứ, vẫn là cái đồ vô dụng! Nó không biết đầu thai, nếu như là một bé trai, cháu còn phải tốn nhiều công sức như vậy sao? Tội nghiệp Đại Bảo của tôi, mặt đều bị hủy rồi.”
Mẹ đau lòng vuốt ve mặt em trai, vết thương trên mặt thằng bé càng nghiêm trọng hơn.
“Nhóc con, tối hôm qua nghe thấy gì rồi?”
Bà họ đột nhiên hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, không nói gì cả.
Tôi sợ các em , càng sợ bọn họ hơn.
“Đồ c.h.ế.t dẫm, mày muốn em trai mày c.h.ế.t đúng không! Nói mau!”
“Lòng dạ độc ác như vậy, tao sẽ để cho mày thành kẻ câm, khâu mồm mày lại, xem mày có mở mồm được không! Mẹ mày, đập c.h.ế.t cái đồ tốn tiền nhà mày!”
Một tay mẹ cầm kim, một tay bóp cằm tôi, điên cuồng đ.â.m vào miệng tôi, tôi đau kêu thảm thiết, m.á.u chảy đầy miệng. Mẹ vẫn đâm. Bà họ mặt không đổi sắc đứng đó xem.
Mẹ đ.â.m mệt rồi, bóp mồm tôi, ác hận nói:
“Dù sao có mồm cũng vô dụng, khâu nó lại.”
“Khâu lại? Chờ đã—“
Bà họ ngăn mẹ lại ngờ vực hỏi:
“Bốn con nhỏ bị nghẹt khí chết, cô có dùng vải đen bịt mắt bọn nó lại không?”