Ngọc Tiên Cá - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-12 02:04:20
Lượt xem: 25
Tôi từng hỏi chính mình một câu rất nhiều lần: nếu chưa từng thấy mặt trời, liệu có thể thực sự khao khát nó không?
Câu trả lời luôn là có. Một tiếng vọng vỡ ra trong lòng tôi, sâu như vực thẳm, mạnh mẽ như một ngọn thủy triều quật tung bờ đá. Tôi chưa từng thấy mặt trời — chưa từng leo lên cao quá độ sâu này. Nhưng tôi luôn cảm nhận được sự hiện diện của nó. Như một lời thì thầm phía trên đầu, mỗi khi nước chuyển màu sáng hơn một chút. Như một cơn đói không thể thỏa mãn, khát khao cháy bỏng trong từng tế bào.
Tôi là một nàng tiên cá — sinh ra và lớn lên nơi đáy đại dương. Ở độ sâu nơi mọi ánh sáng đều bị nuốt chửng, nơi thế giới như một hang động khổng lồ phủ đầy nước, đè nặng và câm lặng. Những sinh vật quanh tôi đều quen với bóng tối. Chúng phát sáng bằng chính thân thể, di chuyển âm thầm và không bao giờ ngẩng lên.
Còn tôi, tôi ngẩng lên.
Đôi khi, tôi chỉ muốn bơi thật nhanh, thật mạnh, như thể xuyên thủng được lớp nước dày đặc đó. Nhưng tôi biết hậu quả. Cơ thể tôi không chịu được áp suất thay đổi. Tôi sẽ tan ra, hoặc vỡ vụn.
Tôi đã từng thử, lúc nhỏ. Vượt lên chỉ vài chục mét, và cái giá là một tuần liệt giường, tai chảy máu, mắt không còn nhìn rõ. Tôi gần như c.h.ế.t vì một tia hy vọng mờ nhạt. Nhưng sau đó… tôi lại muốn thử lần nữa.
Không phải vì ngu ngốc. Mà vì tôi không thể sống thiếu khát vọng.
Tôi mang một viên ngọc bên trong n.g.ự.c mình. Ngọc tiên cá — đó là cách người xưa gọi nó. Tôi không rõ tên thật. Chỉ biết rằng nếu tôi cách xa nó, tôi sẽ không thể thở. Cũng giống như trái tim, nó đập cùng tôi. Nó giữ tôi sống ở đây, ở đáy vực sâu này. Và tôi nghĩ… có thể chính vì nó, tôi không thể lên được mặt nước.
Viên ngọc như một cái xiềng.
Nhưng cũng như một cái ôm.
Tôi phát hiện ra Ethan vào một ngày nước lặng bất thường.
Lúc ấy, tôi đang ngồi trên mỏm đá nhô ra từ khe núi, nơi tôi vẫn thường mơ mộng. Nước hôm đó trong đến lạ. Không có tảo, không có dòng chảy lạnh buốt từ vực sâu. Tôi bỗng cảm thấy thứ gì đó khác. Như một ánh nhìn đang theo dõi tôi từ xa.
Tôi quay lại. Và thấy anh ta.
Anh đứng giữa rặng san hô hóa thạch, dáng người cao lớn bao bọc bởi một bộ giáp lặn đen nhánh. Ánh sáng nhấp nháy từ bộ đồ, phát ra tiếng động rất nhỏ — như nhịp tim của thứ gì đó máy móc. Tôi chưa từng thấy ai giống vậy. Anh đứng im, không tiến tới, chỉ nhìn tôi.
Chúng tôi đối mặt nhau trong làn nước xanh đậm, không ai nói gì. Tôi định bỏ đi, nhưng một cử chỉ nhỏ của anh khiến tôi chần chừ: anh giơ tay lên… và vẫy nhẹ.
Không sợ hãi. Không vồ vập.
Chỉ là một lời chào.
Tôi gặp lại anh ngày hôm sau. Và cả hôm sau nữa.
Lần này, anh ngồi trên một tảng đá, nhìn tôi như thể đã đợi sẵn. Tôi trốn trong bóng tối, quan sát. Không hiểu sao, tôi không bơi đi. Cũng không tiến đến. Tôi chỉ… ở đó. Như một thói quen mới hình thành.
Đến ngày thứ tư, anh lên tiếng.
“Cô có thể nghe tôi không?”
Tôi không trả lời.
“Tôi là Ethan.”
Tôi im lặng.
“Tôi đến từ mặt đất. Từ phía trên đó.” Anh ngước nhìn lên, như thể ánh sáng đang ở ngay trên đầu.
“Vì sao?” tôi hỏi. Lần đầu lên tiếng.
Ethan hơi sững lại. “Vì tôi muốn thấy đáy biển sâu.”
“Tại sao?”
“Vì tôi đã thấy quá nhiều mặt trời.”
Câu trả lời khiến tôi bật cười.
“Con người các anh đúng là kỳ lạ.”
“Và cô không tò mò về bầu trời à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngoc-tien-ca/chuong-1.html.]
Tôi im bặt.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau giữa biển nước.
Những ngày sau đó, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Không phải lúc nào tôi cũng trả lời, nhưng Ethan cứ thế kể — về những thành phố ngập nắng, về cát ấm và tiếng chim, về mùi của gió. Tôi không biết mùi gió là gì, nhưng cách anh miêu tả khiến tôi muốn ngửi thử một lần.
“Tôi từng ghét mặt trời,” anh nói một lần, khi đang tháo mũ lặn. “Nó quá chói. Nóng. Làm người ta mệt. Nhưng khi xuống đây, tôi mới hiểu… có những nơi mà ánh sáng là điều xa xỉ.”
Tôi nhìn anh. “Và anh xuống đây chỉ để cảm ơn ánh sáng?”
“Không. Tôi xuống đây để gặp cô.”
Tôi ngẩn người. Lòng tôi bỗng dưng nhói một cái lạ lùng.
“Tại sao lại là tôi?”
“Vì cô là điều không ai tin là thật. Nhưng tôi tin.”
Lần đầu tiên, tôi để mình bơi lại gần hơn.
Tôi không biết cảm xúc đến từ lúc nào. Là ánh mắt anh khi nhìn tôi chăm chú? Là tiếng nói trầm thấp khi kể về những điều tôi không thể với tới? Hay là bàn tay anh, thô ráp nhưng dịu dàng, khi chạm vào vảy đuôi tôi mà không sợ hãi?
Tôi biết mình bắt đầu quan tâm. Không phải như những người từng lạc đến đáy biển và bỏ mạng. Không phải vì tò mò. Mà là… tôi thấy mình bớt cô đơn.
Lần đầu tiên, có người gọi tên tôi một cách dịu dàng.
“Lyra,” anh thì thầm, “tên cô có nghĩa là vòm trời.”
“Thật mỉa mai,” tôi nói. “Tôi là sinh vật không thể rời đáy biển.”
“Biết đâu một ngày…”
“Không có ngày nào cả.” Tôi cắt ngang. “Tôi từng thử rồi. Tôi gần chết. Tôi không thích ợp với thế giới của anh.”
Ethan im lặng. Rồi anh nói khẽ: “Nếu tôi đưa cô một cách để thay đổi điều đó thì sao?”
Nhật Hạ
Tôi quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Không có cách nào.”
“Biết đâu có. Tôi từng nghe… về một viên ngọc.”
Tim tôi thắt lại.
“Ngọc gì?” Tôi cố giữ giọng bình thản.
“Ngọc tiên cá. Nó… được cho là thứ giúp các người thở được dưới nước. Nếu người thường có nó, có thể sống ở đây. Còn nếu cô… mất nó…”
“Anh nghe ở đâu?”
“Không quan trọng,” Ethan nói. “Tôi chỉ nghĩ… nếu viên ngọc có thể chuyển đổi, có thể… trao đổi…”
“Anh muốn viên ngọc của tôi?”
“Không!” Anh vội vã. “Tôi chỉ… nghĩ nếu cô thực sự muốn lên mặt đất, có lẽ…”
Tôi lặng lẽ quay đi. Trong n.g.ự.c tôi, viên ngọc khẽ rung lên. Như thể nó cũng nghe được lời anh.
Tôi không ngủ đêm đó.
Và lần đầu tiên, tôi tự hỏi: nếu từ bỏ viên ngọc, tôi có được mặt trời không?
Hay là… mất tất cả?