Nghề Tư Vấn Tâm Lý Không Dễ Làm Đâu! - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-04-13 16:01:19
Lượt xem: 1,898
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đám sinh viên vây xem lại một lần nữa xôn xao nổ tung:
“Vậy là… Tần Mặc đúng là gian lận thật!”
“Cô ta định dùng chuyện nhảy lầu để ép giám thị và bạn học giúp mình ‘tẩy trắng’ à?!”
“Thầy Lục Nhiên xưa nay chính trực! Tôi tin thầy!”
“Tề Khả Khả luôn nằm trong top 3 toàn khoa, không có lý do gì để vu oan cho người khác cả!”
Lúc này, dù hiệu trưởng hay cố vấn học tập có nói gì đi nữa, cũng không cứu vãn được tình hình.
Tần Mặc bị bẽ mặt ngay trước mặt bao người, hết lần này đến lần khác bị “vạch trần” công khai — hoảng loạn đến mức khóc nấc thành tiếng.
Mà lần này… nước mắt của cô ta là thật.
Lục Nhiên và Tề Khả Khả chẳng ai động lòng.
Ngược lại, họ đồng loạt quay đầu, nở một nụ cười nhìn tôi — đầy ẩn ý.
Hai tiếng trước —
Khi tất cả đang đổ xô về phía toà giảng đường hóng hớt chuyện “có người muốn nhảy lầu”,
Tôi chặn đường Lục Nhiên và Tề Khả Khả ở lối nhỏ bên hông.
Cả hai người họ đều là người có liên quan trực tiếp đến vụ gian lận.
Tần Mặc vừa tung tin muốn tự tử, họ cũng nhận được thông báo khẩn.
Kiếp trước, Tần Mặc dựa vào cú “nhảy lầu” này để biến mình thành nạn nhân đáng thương tuyệt đối.
Trường Đại học Kinh Lâm khi ấy chịu sức ép dư luận, không chỉ xoá sổ toàn bộ lịch sử gian lận của Tần Mặc, mà còn đuổi việc giám thị Lục Nhiên, đồng thời ghi “lỗi nghiêm trọng” vào hồ sơ sinh viên của Tề Khả Khả, phá nát cả tương lai của cô ấy.
Tề Khả Khả còn từng bị fan cuồng của Tần Mặc tạt axit, chỉ vì dám “vu oan” cho nữ thần thanh tao thuần khiết trong lòng họ.
Kẻ gian lận thì danh lợi song toàn.
Còn người dũng cảm đứng lên tố cáo… lại rơi vào cảnh thê thảm.
Là người đã có cơ hội sống lại, tôi sẽ không để bi kịch ấy lặp lại thêm lần nào nữa.
Lúc đó, Lục Nhiên và Tề Khả Khả rõ ràng bị chuyện “Tần Mặc đòi nhảy lầu” làm cho choáng váng.
Nếu cứ để họ lên sân thượng trong tâm trạng ấy, nhất định sẽ bị dắt mũi, nói toàn lời có lợi cho Tần Mặc.
“Tần Mặc sẽ không c.h.ế.t thật đâu.”
Tôi giữ bình tĩnh, nói thẳng ra sự thật.
Lục Nhiên và Tề Khả Khả kinh ngạc nhìn tôi — một giáo viên tâm lý mà lại tỏ ra lạnh lùng như thế trước tin học sinh muốn tự tử?
“Cô ta chỉ muốn dùng việc nhảy lầu để ép nhà trường xoá sạch chuyện cô ta gian lận.
Nếu hai người lên sân thượng mà mềm lòng, chỉ cần nói rằng việc gian lận có thể là hiểu lầm — thì Tần Mặc sẽ nắm ngay lấy điểm yếu đó và lật ngược lại tố cáo hai người vu khống, hãm hại cô ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nghe-tu-van-tam-ly-khong-de-lam-dau/chuong-5.html.]
Tôi vỗ vai Lục Nhiên, nghiêm túc nhắc nhở:
“Thầy Lục, thầy vừa mới được xét lên giảng viên chính thức, đừng vì một phút mềm lòng mà huỷ cả tiền đồ.”
Rồi tôi quay sang Tề Khả Khả:
“Em Tề, việc tố cáo bạn cùng lớp gian lận là hành động bảo vệ sự công bằng — Em đã dám đứng ra tố cáo, thì nhất định không được lung lay.”
“Nếu hôm nay em chối rằng mình nhìn nhầm, em chính là người vu oan cho bạn học, và nhà trường sẽ ghi lỗi vi phạm nghiêm trọng này vào học bạ của em.”
“Một khi đã bị ghi lỗi nặng, thì các danh hiệu, học bổng, cơ hội học lên cao, đều không còn phần của em nữa đâu.”
Tôi biết rõ — Tề Khả Khả học giỏi, nhưng xuất thân nghèo khó.
Cô ấy phải dựa vào học bổng loại một mỗi năm để trang trải toàn bộ học phí và sinh hoạt.
Với những người khác, nhìn thấy Tần Mặc gian lận có thể sẽ giả vờ không thấy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng với Tề Khả Khả, mỗi điểm số mà Tần Mặc gian lận mà có được, đều có thể lấy mất học bổng của cô ấy — là cơm ăn áo mặc của cô ấy.
Vì vậy, cô ấy bắt buộc phải đứng ra tố cáo.
Sự công bằng mà cô ấy bảo vệ — cũng chính là quyền sống của bản thân.
Sau lời tôi nói, vẻ hoảng hốt trong mắt Tề Khả Khả dần tan biến.
Ánh mắt cô ấy trở nên kiên định, như thể đã hoàn toàn được đánh thức.
“Cô ta chỉ đang diễn thôi, thật sự sẽ không nhảy xuống chứ?”
Lục Nhiên một lần nữa nhìn tôi xác nhận.
Tôi gật đầu, đưa cho họ xem lịch trình công việc tháng sau của Tần Mặc — không chỉ sắp vào đoàn phim, mà còn chuẩn bị quay quảng cáo cùng một lưu lượng đình đám.
“Loại minh tinh vừa có danh vừa có lợi thế này, sao có thể vì một chuyện nhỏ như gian lận thi mà tự sát được chứ?”
“Lùi một bước mà nói — dù có bị trường đuổi học thật, với gia cảnh nhà cô ta, du học nước ngoài còn là con đường sáng sủa hơn nhiều.”
Nhà Tần Mặc không phải gia đình hào môn thế gia, nhưng bố mẹ cô ta luôn lấy con gái làm niềm tự hào, gần như dốc hết tài sản chỉ để giúp cô ta theo đuổi giấc mơ làm minh tinh.
Tần Mặc không phải kiểu “con nhà nghèo ôm sách vở” như Tề Khả Khả, cô ta có quá nhiều con đường lui — không thiếu lựa chọn nào cả.
“Cô ta chỉ muốn dùng chuyện nhảy lầu để gây áp lực cho nhà trường, bắt họ xóa bỏ ghi chép gian lận.”
“Nếu hai người mềm lòng, lật lại lời tố cáo, thì ngay lập tức sẽ bị gắn cái mác ‘vu khống học sinh tốt’. Lúc ấy, tất cả mọi tội lỗi và dư luận bẩn thỉu… sẽ trút hết lên đầu hai người.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Lục Nhiên vang lên — là hiệu trưởng gọi đến, giọng đầy thúc giục:
“Chuyện gian lận trong kỳ thi là do hai người cùng nhau tố cáo đúng không? Bây giờ Tần Mặc định tự tử, các người còn không mau lên sân thượng mà giải quyết đi?!”
Ý trong lời của hiệu trưởng đã rất rõ ràng — chỉ cần khuyên được Tần Mặc xuống, Lục Nhiên và Tề Khả Khả có thể “nói lại”, làm một bản “tường trình mới” để dẹp yên scandal.
Nhưng tiếc thay… cuộc gọi này, đến muộn rồi.
“Cô ta khóc nãy giờ mà có nhảy đâu?”