Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày Ta Được Sủng, Là Ngày Ngươi Tàn - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-05-23 03:18:31
Lượt xem: 322

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thuần phi lập tức dẫn người đến tận nơi.

 

“Tiện nhân!”

 

Thuần phi vừa thấy ta đang nằm trên giường thì lập tức lao đến, ánh mắt chứa đầy sát ý, như muốn xé xác ta ra thành từng mảnh.

 

24.

 

Ta nhìn Thuần phi, lạnh nhạt cất lời:

 

“Thuần phi nương nương sao lại cuồng loạn đến thế? Quả thực chẳng khác nào mấy mụ chanh chua nơi đầu đường xó chợ. Nếu đây là sự dạy dỗ của danh môn Tống gia, thì thật khiến người ta thất vọng.”

 

Thuần phi trừng mắt nhìn ta, ánh mắt hằn học:

 

“Tiện nhân, ngươi lại đem huyết mạch Tống gia giao cho ả đàn bà kia nuôi nấng! Ngươi thật đáng chết! Phụ thân sẽ không tha cho ngươi!”

 

Ta bật cười lớn. Một câu nói của nàng mà nực cười đến thế.

 

“Từ bao giờ Tống gia xem ta là huyết mạch nhà họ? Ngươi và đám người Tống gia đều quên hết chuyện đã làm với mẫu thân ta rồi sao?”

 

“Đại ca ta ba tuổi đã biết đọc thì bị mẫu thân ngươi ganh ghét. Năm năm tuổi đã c.h.ế.t chìm trong giếng sau hậu viện.”

 

“Nhị ca tuy không lanh lợi bằng đại ca nhưng làm việc cẩn trọng, mười ba tuổi ra ngoài thì bị dân chạy loạn đánh chết…”

 

“Nếu không phải ta là một nữ nhi vô dụng chỉ sợ cũng chẳng sống nổi đến hôm nay. Đệ đệ ta từ nhỏ vốn khỏe mạnh, vậy mà cũng phải giả bệnh giả yếu mới có thể giữ được cái mạng nhỏ này. Tống gia có từng coi chúng ta là huyết mạch của họ sao?”

 

Lời ta khiến sắc mặt Thuần phi trở nên vô cùng khó coi. Nàng ta dán mắt nhìn ta hồi lâu, rồi lạnh lùng hỏi:

 

“Hóa ra các ngươi đều biết… Cho nên ngươi muốn trả thù Tống gia?”

 

Ta lại cười, tiếng cười như có như không.

 

Sao có thể không biết? Không chỉ ta biết mà mẫu thân ta cũng biết. Chính vì vậy, đệ đệ ta rõ ràng thân thể khỏe mạnh, vẫn phải tắm nước lạnh giữa mùa đông, chịu rét mà sinh bệnh, giả làm thân thể yếu nhược, như vậy mới có thể sống sót.

 

Ta không trả lời câu hỏi của Thuần phi.

 

Ánh mắt nàng ta càng thêm lạnh lẽo:

 

“Ngươi tưởng đem con dâng cho Hoàng hậu là có thể nịnh bợ được nàng ta? Ngươi mơ tưởng được yên thân sao? Hoàng hậu sớm muộn cũng giữ con g.i.ế.c mẹ. Ngươi cứ chờ c.h.ế.t đi…”

 

“Vô lễ!”

 

Một giọng nói trầm tĩnh vang lên. Hoàng hậu mặt không cảm xúc, được cung nữ đỡ bước vào trong.

 

Thuần phi vội hành lễ, rồi liếc nhìn Hoàng hậu. Sau đó nàng ta lại nhìn ta, sắc mặt tối sầm, phẫn nộ rời khỏi điện.

 

25.

 

Hoàng hậu ngồi xuống mép giường, nhìn ta hồi lâu rồi mới mở lời:

 

“Quả nhiên ngươi không phải hạng nữ tử tầm thường. Bản cung không nhìn lầm.”

 

Ta khẽ cười, đáp lễ:

 

“Hoàng hậu nương nương quá lời, thần thiếp thật không dám nhận.”

 

Hoàng hậu vẫy tay ra hiệu, một bà v.ú tiến lại, ôm theo đứa trẻ còn đang bọc trong tã.

 

Tim ta khẽ run, bản năng muốn cúi xuống nhìn lấy một chút.

 

“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

 

Lời Hoàng hậu khiến ta khựng lại, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn nhìn con.

 

“Hoàng tử được nương nương yêu thương chăm sóc là phúc khí của đứa trẻ, thần thiếp tuyệt không hối hận.”

 

Hoàng hậu nở nụ cười:

 

“Hoàng thượng hôm nay sẽ hạ chỉ, để nhị hoàng tử nhập tịch bản cung làm đích tử. Nếu không có gì thay đổi, sau này nó chính là Thái tử.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngay-ta-duoc-sung-la-ngay-nguoi-tan/chuong-8.html.]

 

“Thuần phi nói không sai bản cung không thể sinh con. Cho nên vì tương lai ngai vị, bản cung sẽ không ngần ngại giữ con g.i.ế.c mẹ. Ngươi không sợ sao?”

 

Ta khẽ lắc đầu:

 

“Chính vì nhị hoàng tử sẽ là Thái tử nên Hoàng hậu nương nương càng không thể để thần thiếp chết. Nếu thần thiếp c.h.ế.t rồi, ngày sau đứa trẻ lớn lên, Tống gia chỉ cần chút lời gièm pha rằng Hoàng hậu hãm hại thân mẫu hắn… Cho dù nhị hoàng tử có hiếu thuận đến đâu, cũng sẽ luôn có một mối nghi ngờ trong lòng.”

 

“Nhưng nếu thần thiếp còn sống, thì lại khác. Thần thiếp và Tống gia có mối hận thâm sâu, lại hy vọng con mình có thể bước lên ngôi vị cao nhất. Thần thiếp tự nhiên sẽ đứng về phía Hoàng hậu nương nương. Chỉ cần thần thiếp còn một ngày trên đời, Tống gia tuyệt đối không thể gây tổn hại đến tình mẫu tử giữa nhị hoàng tử và Hoàng hậu nương nương.”

 

Hoàng hậu đứng dậy, ánh mắt đầy ý vị:

 

“Ngươi quả thực thông minh. Ngày lành của ngươi còn ở phía sau. Bản cung cũng không ngại nói thật. Từ phi là bị bản cung hãm hại c.h.ế.t vì nàng dám tiết lộ hành tung của Hoàng thượng cho nhà mẹ đẻ.”

 

“Con của Thuần phi cũng là bản cung sai người xử lý vì Tống gia các ngươi luôn dòm ngó hoàng vị. Còn cái c.h.ế.t của Từ tiệp dư… Cũng là do bản cung làm. Cho nên, ngươi tốt nhất nên an phận thủ thường…”

 

Nói xong, Hoàng hậu quay người rời đi.

 

Ta thở dài một hơi. Quả nhiên suy đoán của ta là đúng. Sát khí ẩn trong lời nói của Hoàng hậu khi nãy rõ ràng đến rợn người.

 

Nhưng ta cũng có thể cảm nhận được, tất cả những việc nàng ta làm… Đều là vì Hoàng thượng.

 

Có lẽ chính vì lần trước ta không tiếc thân mình mà cứu giá nên Hoàng hậu mới không động đến ta khi ta mang thai?

 

26.

 

Lấy cớ ở cữ, ta phong tỏa viện Ỷ Mai, không gặp bất kỳ ai, ngoại trừ Hoàng thượng.

 

Một tháng sau, Hoàng thượng mang đến cho ta hai tin tức tốt lành.

 

Tin thứ nhất là nhà họ Lăng đã tuyên bố toàn lực ủng hộ Hoàng thượng cải cách triều chính mà những kẻ đầu tiên phải hứng chịu sóng gió chính là Tống gia và Từ gia.

 

Tin thứ hai là biểu hiện của đệ đệ ta trên chiến trường rất xuất sắc. Tuy không thể trực tiếp xung trận g.i.ế.c địch nhưng lại làm quân sư ở hậu phương, vài trận đối chiến với người Oa Tư đều nhờ sự chỉ huy của đệ mà giành được thắng lợi vang dội.

 

Hoàng thượng bảo sẽ giữ lại những chiến công này, đợi thời cơ thích hợp để một lần ban thưởng lớn.

 

Trong lòng ta mừng rỡ. Ta biết, Hoàng thượng đã bắt đầu vì đệ đệ ta mà âm thầm trải đường. Nhưng bên cạnh niềm vui vẫn là nỗi lo lắng, dù gì chiến trường cũng hiểm nguy, chỉ mong ở hậu phương thì sẽ an toàn hơn phần nào.

 

Sang tháng thứ hai, nghe tin bên dòng họ phụ của Tống gia có vài người đang làm quan ở địa phương, lại tự ý tăng thuế nặng phí khiến dân chúng lầm than, nổi loạn bùng phát, tổn thất không nhỏ.

 

Hoàng thượng nổi giận, lập tức phái binh đàn áp, đồng thời nghiêm khắc khiển trách Tống tể tướng trên triều. 

 

Từ Thái úy nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, nhà họ Lăng cũng chen chân vào. 

 

Tống tướng không đỡ nổi thế công liên hoàn, Hoàng thượng liền liên tiếp bãi miễn chức vụ của nhiều môn sinh thuộc phe Tống gia.

 

Trong chốn triều đình, địa vị của Tống gia dần trở nên lung lay, nguy cơ tứ phía.

 

Sang tháng thứ ba, phụ thân ta cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, dâng tấu xin vào cung gặp ta và Thuần phi. Cùng đi còn có mẫu thân ta.

 

Ta bật cười châm chọc. Phụ thân ta sợ ta từ chối không gặp nên cố tình đưa cả mẫu thân theo. Xem ra lần này quyết tâm lắm rồi.

 

27.

 

Ba ngày sau, phụ thân dẫn mẫu thân tiến cung. 

 

Hai người đi thẳng đến Cảnh Nhân Cung, một cung nữ đến mời ta qua.

 

Lúc ta tới nơi thì đã thấy mẫu thân đang quỳ trước cửa Cảnh Nhân Cung. Bà vẫn gầy yếu như xưa, nhưng sắc mặt có phần khá hơn trước. Nhìn thấy ta, ánh mắt bà không giấu được vẻ xúc động.

 

Ta khẽ cười lạnh. Đây là màn thị uy sao?

 

Ta bước đến, đỡ bà đứng dậy.

 

Một tiểu cung nữ bên cạnh lên tiếng:

 

“Dao phi nương nương, Tống di nương mạo phạm Thuần phi nương nương, nên bị phạt quỳ ở đây…”

 

Mạo phạm? Phạt quỳ?

 

Loading...