Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày Ta Được Sủng, Là Ngày Ngươi Tàn - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-05-23 03:18:00
Lượt xem: 295

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ tiệp dư nói càng lúc càng gấp, rồi bỗng nhiên ho sặc sụa, thân thể run lên từng cơn. 

 

Nàng ta cố đưa tay ra muốn nắm lấy ta nhưng tay vừa nâng lên đã rũ xuống nặng nề, vĩnh viễn không còn nhúc nhích nữa.

 

22.

 

Sau khi Từ Tiệp dư qua đời chưa được ba ngày thì nhà họ Từ đã viện cớ hoàng tử còn nhỏ cần người chăm sóc, lập tức đưa muội muội của Từ tiệp dư vào cung.

 

Hoàng thượng phong nàng ta làm Từ mỹ nhân, trở thành dưỡng mẫu của hoàng tử.

 

Ta thấy Hoàng thượng ánh lên nỗi đau thương, đã mấy lần muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.

 

Đêm hôm ấy, Hoàng thượng uống chút rượu, hơi men làm người thêm u sầu. 

 

Trong ánh đèn leo lét, người bỗng lộ ra vẻ mặt khác hẳn ngày thường.

 

“Dao nhi! Nàng có biết không? Trẫm làm Hoàng đế thật thất bại… Giẫm m.á.u mà lên ngôi, nhưng văn thần không phục, võ tướng chẳng thuận…”

 

“Hậu cung này, những phi tần đó đều là tai mắt của các thế lực ngoài triều. Triều đình đấu đá, hậu cung cũng phân tranh. Các nàng là phi tử của trẫm, nhưng chưa từng có ai thật lòng vì trẫm!”

 

Hoàng thượng nắm lấy tay ta:

 

“Dao nhi! Nàng thì khác. Nàng một lòng phò trợ trẫm, trẫm đều biết cả. Trẫm nhất định sẽ cho nàng vị trí tôn quý nhất dưới gầm trời này!”

 

Đêm đó, Hoàng thượng trở thành một người mà ta chưa từng thấy. Nhưng đến khi tỉnh rượu, người như đã quên sạch mọi điều đã nói.

 

Còn Từ mỹ nhân thì đã vào cung. Nàng ta không giống Từ Tiệp dư trầm tĩnh nội liễm mà tính tình ngông cuồng. 

 

Nàng ta vừa đặt chân vào hậu cung đã nhiều lần đối đầu với Hoàng hậu vì nắm trong tay thân phận dưỡng mẫu hoàng tử, ngay cả Thuần phi cũng từng bị nàng ta chèn ép đến mất mặt.

 

Đối với chuyện đó, ta không tham dự. Ta chỉ lặng lẽ ẩn mình trong viện Ỷ Mai, nghiền ngẫm từng lời Từ tiệp dư đã nói trước khi chết.

 

Gần đây, nét u sầu luôn hiện rõ trên gương mặt Hoàng thượng, ta biết ngài đang phiền muộn điều gì. Ngài dựa vào thế lực nhà họ Lăng để lên ngôi nhưng Hoàng hậu mãi chẳng thể có con khiến Lăng gia bắt đầu d.a.o động. 

 

Trong khi đó, nhà họ Từ và nhà họ Tống ngày càng lớn mạnh, điều này đối với Hoàng thượng mà nói là mối họa trong lòng.

 

“Hoàng thượng!”

 

Ta đi đến bên ngài, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương.

 

“Dạo này người mệt mỏi quá rồi, thần thiếp xoa bóp giúp người thư giãn một chút.”

 

Hoàng thượng nắm lấy tay ta, đặt vào lòng bàn tay mình:

 

“Nàng an tâm dưỡng thai, chuyện này cứ để nô tài làm là được.”

 

Ta rút tay về, cố chấp tiếp tục xoa bóp cho người. 

 

Hoàng thượng khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.

 

Một lát sau, ta chậm rãi cất lời:

 

“Thần thiếp nghĩ ra một cách, có thể giúp Hoàng thượng hóa giải nguy cục hiện tại.”

 

Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn ta.

 

Ta khẽ vuốt cái bụng đã gần năm tháng:

 

“Nếu lần này sinh được hoàng tử, thì hãy giao cho Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng.”

 

Ánh mắt Hoàng thượng bỗng trở nên sắc bén.

 

“Nếu Hoàng hậu có được hoàng tử bên cạnh, Lăng gia nhất định sẽ lại hết lòng ủng hộ Hoàng thượng. Đến khi đó, người có thể lấy thế làm cọc, từng bước trừ bỏ nhà họ Từ hoặc nhà họ Tống. Thế cục chân vạc vừa tan, chính là lúc Hoàng thượng nắm đại quyền vào tay!”

 

Ta nhìn thẳng vào Hoàng thượng, cố giữ cho ánh mắt trong trẻo, dáng vẻ đầy chân thành như thể chỉ nghĩ cho người.

 

“Nàng có từng nghĩ qua nếu Hoàng hậu có được hoàng tử bên mình thì có thể sẽ giữ con g.i.ế.c mẹ không? Nàng không sợ sao?”

 

Hoàng thượng nhìn ta chăm chú.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngay-ta-duoc-sung-la-ngay-nguoi-tan/chuong-7.html.]

Ta mỉm cười bình thản:

 

“Thần thiếp không sợ. Thần thiếp còn có Hoàng thượng làm chỗ dựa. Chỉ cần người còn ở đó, thần thiếp chẳng e ngại điều gì. Vì Hoàng thượng, thần thiếp nguyện làm bất cứ chuyện gì…”

 

Hoàng thượng lập tức ôm chầm lấy ta:

 

“Dao nhi, nàng xứng đáng làm Hoàng hậu của trẫm!”

 

Sau khi Hoàng thượng rời đi, đệ đệ ta bước ra từ sau bình phong, đôi mắt đỏ hoe.

 

“Tỷ tỷ, tỷ thật sự yêu Hoàng thượng đến vậy sao? Vì người mà đến cả con ruột mình cũng có thể giao cho người khác nuôi?”

 

Ta nhìn đệ đệ mình. Giờ đây đứa trẻ hồi nhỏ năm xưa đã trưởng thành, cao hơn so với hồi xưa nửa cái đầu chỉ trong nửa năm:

 

“Tỷ tỷ không phải vì Hoàng thượng mà là vì con của tỷ, cũng là vì chúng ta.”

 

“Chuyện của Từ tiệp dư khiến tỷ hiểu ra một điều rằng nếu không có đủ quyền lực thì dù có là thân mẫu của hoàng tử thì cũng có thể bị thay thế bất cứ lúc nào. Nếu tỷ sinh ra hoàng tử thì phụ thân chỉ cần ra lệnh giữ con g.i.ế.c mẹ rồi để Thuần phi nuôi đứa nhỏ… Lúc đó mạng của tỷ, của đệ và mẫu thân cũng không giữ nổi!”

 

“Bây giờ tỷ chủ động sắp đặt trước thì không những giữ được mạng mà còn khiến Hoàng thượng ghi nhớ ân tình này của tỷ. Như thế, chúng ta mới có thể tìm đường sống trong kẽ hở.”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Đệ đệ nhìn ta, mắt đã rơm rớm nhưng vẫn cố chấp không để lệ rơi:

 

“Tỷ tỷ, đệ muốn tòng quân! Đệ sẽ làm chỗ dựa cho tỷ. Sau này đệ sẽ không để ai bắt nạt tỷ nữa!”

 

Ta còn một câu chưa nói ra là chuyện Từ tiệp dư mang thai bảy tháng mới đột nhiên biết người yêu mình bị nhà mẹ đẻ hại chết… 

 

Điều đó thật sự chỉ là trùng hợp sao?

 

Tháng thứ bảy, cả mẫu thân lẫn thai nhi đều yếu ớt nhất, dễ sinh non. Vào thời điểm đó biết một tin như vậy thì chẳng khác nào trực tiếp đẩy cả mẫu thân lẫn con vào chỗ chết.

 

Ta nghi ngờ là Hoàng hậu đã ra tay. 

 

Vậy nên, ta không thể không đề phòng.

 

Năm ngày sau, Hoàng thượng vì áy náy mà sắp xếp cho đệ đệ ta vào quân ngũ. Mới chỉ chín tuổi theo tuổi mụ, thân hình thiếu niên trong hàng ngũ binh lính trở nên vô cùng nhỏ bé nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, dùng ý chí của mình an ủi ta.

 

Hoàng thượng ôm lấy ta:

 

“Nó là một đứa trẻ tốt. Có một người đệ như vậy, nàng phải lấy làm vui mừng. Sau này hoàng nhi của chúng ta sẽ có một người cậu giỏi giang!”

 

Tiễn đệ đệ đi, ta yên tâm ở lại an dưỡng thai, bắt đầu lên kế hoạch cứu mẫu thân ra ngoài.

 

Chỉ khi không còn bị uy hiếp, ta mới có thể danh chính ngôn thuận mà đối phó với Tống gia.

 

Bốn tháng sau, trải qua muôn vàn nguy hiểm, ta sinh ra một hoàng tử. 

 

Hoàng thượng vô cùng vui mừng, lập tức ban chiếu phong ta làm Dao phi.

 

Không chỉ vậy, người còn hạ chiếu phong mẫu thân ta làm nhị phẩm cáo mệnh phu nhân và phái thêm hai bà v.ú trong cung đến Tống phủ để chăm sóc mẫu thân.

 

Ta hiểu đây là cách Hoàng thượng âm thầm bảo vệ mạng sống của mẫu thân ta. 

 

Người là hoàng đế, không thể trực tiếp nhúng tay vào phủ của thần tử, đây đã là giới hạn mà người có thể làm vì ta rồi.

 

Tiểu Liên bế hài nhi đến trước giường, ta nhìn sinh linh nhỏ bé mềm mại được quấn trong tã lót, trái tim bỗng nhiên quặn thắt, nước mắt không kiềm được tuôn trào.

 

Hoàng thượng ôm lấy ta:

 

“Dao nhi! Trẫm thật có lỗi với nàng!”

 

Ta cố nén nỗi đau, nhẹ giọng nói với Tiểu Liên:

 

“Đưa đến Ngụy An cung đi.”

 

Tiểu Liên cũng không nỡ rời xa, nhưng chẳng còn cách nào khác, đành ôm đứa trẻ rời khỏi viện Ỷ Mai.

 

Ngay sau đó, thánh chỉ phong phi của ta lan khắp hậu cung, mọi người cũng biết chuyện: Dao phi mới được phong đã đem nhị hoàng tử qua cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.

 

Cả hậu cung chấn động.

 

Loading...