Ngày Ta Được Sủng, Là Ngày Ngươi Tàn - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-23 03:17:04
Lượt xem: 323
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ tiệp dư từng dùng đồng tâm kết để khiến ta hiểu lầm rằng nàng ta có tư tình bên ngoài.
Ta biết rõ là cái bẫy nhưng vẫn để Tống gia điều tra thử.
Kết quả Thuần phi và Thải Thanh lại thực sự mắc bẫy. Điều đó chỉ chứng minh Tống gia quả thật đã tra được điều gì đó khiến họ tin tưởng Từ tiệp dư có tư tình. Chỉ là không ngờ cuối cùng đồng tâm kết lại là giả.
Tống gia là thế lực lớn mạnh, hiếm khi tra sai chuyện gì. Ta tin vào kết quả điều tra ấy. Điều đó có nghĩa là Từ Tiệp dư quả thật từng có người trong lòng.
Dù chưa rõ vì sao nàng ta phải vào cung nhưng chắc chắn không phải tự nguyện. Đã như thế nàng ta không có lòng ở lại chốn hậu cung thì ta liên minh với nàng ta cũng chẳng thu được lợi gì.
Sau lưng ta, giọng nói bất cam truyền đến:
"Hoàng hậu không phải kẻ hiền lành. Đại tỷ của ta cũng chính là bị nàng ta hại chết.”
Ta không hề dừng bước, rời khỏi điện Phương Hoa, không ngoảnh đầu lại.
15.
Lời của Từ Tiệp dư ta không rõ thật hay giả nhưng việc trước đây từng có một Từ phi nhập cung rồi đột ngột bạo tử là chuyện có thật. Cho nên e rằng đó cũng chính là lý do khiến Từ Tiệp dư bị ép tiến cung.
Còn chuyện Từ phi kia có phải do Hoàng hậu hại c.h.ế.t hay không thì ta không quản nổi. Hiện tại, điều duy nhất ta quan tâm là làm sao có thể giành được sự hậu thuẫn của Hoàng thượng rồi tìm cách cứu mẫu thân và đệ đệ ra khỏi bàn tay Tống gia.
Từ sau vụ việc của Từ tiệp dư, Thuần phi bị phạt đóng cửa kiểm điểm, không còn đến gây phiền phức cho ta nữa. Hoàng hậu dường như cũng đã quên đi một mỹ nhân nho nhỏ như ta.
Ta vẫn thường xuyên được triệu thị tẩm nhưng Hoàng thượng đối với ta vẫn lãnh đạm như cũ, tựa như nuôi một con mèo. Khi cần thì gọi đến vuốt ve đùa giỡn, khi không cần thì thản nhiên để ta tự lui bước.
Điều ấy khiến ta lo lắng. Ta hiểu rõ, chỉ khi có được một vị trí trong lòng Hoàng thượng, ta mới có khả năng xoay chuyển tình thế.
Có lẽ ngày giỗ Tiên hoàng tháng sau là một cơ hội tốt.
Ngày ấy, ta từng nghe lỏm được việc Duệ Thân vương bí mật đưa ngọc ngà trân quý đến phủ Tống gia, còn nói sẽ làm đại sự vào đúng ngày lễ giỗ ấy.
Tuy Tống gia không nhận lấy nhưng cũng giấu kín, không đề cập gì đến.
Ta âm thầm chờ đợi.
Một tháng trôi qua rất nhanh.
Vì Hoàng thượng hiếu thuận, nên ngày giỗ của Tiên hoàng được tổ chức vô cùng long trọng, các loại thủy lục đại pháp sự diễn ra từ sáng sớm đến tận đêm khuya.
Hoàng thượng để tỏ lòng hiếu đạo nên suốt một ngày không đụng đến giọt nước hạt cơm. Chúng ta là phi tần tự nhiên cũng phải noi theo. Ta ngầm quan sát từng người, hy vọng từ đó đoán ra được mưu đồ của Duệ Thân vương nhưng suốt cả ngày trời, ta không phát hiện được điều gì khả nghi.
Mãi cho đến khi đại pháp sự sắp kết thúc thì vị pháp sư tụng kinh từ trên đàn tế bước xuống đến trước mặt Hoàng thượng để cáo từ. Cùng lúc đó ta mới nhận ra tư thế cầm chuỗi hạt trên tay ông ta có vấn đề.
Lòng ta chấn động. Ta liền lặng lẽ tiến sát về phía Hoàng thượng. Ngay khoảnh khắc vị pháp sư cúi mình hành lễ, bỗng từ tay áo rút ra một thanh đoản đao nhằm thẳng n.g.ự.c Hoàng thượng mà đ.â.m tới.
Ngay lập tức, tất cả các nhà sư đang tụng kinh quanh đàn tế đồng loạt rút d.a.o găm, điên cuồng tấn công bốn phía.
Hoàng hậu vốn xuất thân từ tướng môn, tung chân đá văng một tiểu tăng rồi lao lên che chở Hoàng thượng.
Ngay lúc ấy, ta lao thẳng ra, chắn trước mặt Hoàng thượng. Mũi d.a.o cắm thẳng vào n.g.ự.c ta, m.á.u tuôn xối xả. Ta ngã gục trong vũng máu.
Trước khi mất đi tri giác, ta thấy trong mắt Hoàng thượng lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh hoàng chưa từng có.
16.
Ta được Hoàng thượng tự tay bế về viện Ỷ Mai.
Bên giường, Tiểu Liên khóc nức nở.
Hoàng thượng giận dữ quát mắng Thái y, lệnh phải dốc toàn lực cứu trị.
Ta mất m.á.u quá nhiều, thân thể lạnh băng.
Ngay khi Thái y rút d.a.o mổ vết thương, cơn đau khiến ta co rút cả người, toàn thân như bị lưỡi d.a.o xé nát.
Dù cảm giác sắp ngất lịm thì ta vẫn không thể để vết thương này uổng phí.
Máu đã đổ, đau cũng đã chịu, ta nhất định không thể bỏ qua cơ hội này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngay-ta-duoc-sung-la-ngay-nguoi-tan/chuong-5.html.]
Ta khẽ lẩm bẩm:
"Phụ thân, đừng đánh ta... Đừng đánh mẫu thân... Ta không dám ăn trộm bánh bao nữa...!”
"Phụ thân, xin người đừng đánh ta...!”
Tuy giọng không lớn, nhưng mọi người trong phòng đều nghe thấy. Ta nửa mở đôi mắt, thấy gương mặt Hoàng thượng hiện lên vẻ xót xa hiếm có.
Hoàng hậu nhìn ta đầy dò xét còn Từ tiệp dư lại liếc sang Thuần phi, thấy sắc mặt nàng ta đã xanh mét như tro tàn thì cười khinh bỉ.
Choáng váng từng đợt ập đến, ta biết mình sắp ngất đi nên ta chỉ còn cách liều thêm một lần.
"Mẫu thân, con đau quá...!”
"Dao Nhi đau lắm mẫu thân ơi…”
"Mẫu thân, con nhớ người lắm…”
Lúc đầu ta cố tình giả vờ rên rỉ nhưng nỗi đau cùng tủi hờn bất ngờ ập đến, nỗi nhớ mẫu thân sâu nặng cuộn trào trong lòng khiến ta không kìm được nước mắt, giàn giụa tuôn rơi.
Giữa cơn mơ hồ, ta cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm c.h.ặ.t t.a.y ta. Hình như là tay Hoàng thượng.
Rồi ta nghe được một câu nói rõ ràng như tiếng chuông:
"Tuyên sinh mẫu của Dao mỹ nhân vào cung!”
Tảng đá lớn trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống. Sau đó, ta chìm vào bóng tối tăm mịt mù.
17.
Khi ta tỉnh lại thì đã là năm ngày sau.
Tiểu Liên thấy ta mở mắt, lập tức òa khóc như mưa, lệ tuôn không dứt.
Chẳng bao lâu sau, ta biết mình đã có thai.
Nhát d.a.o của thích khách suýt chút nữa khiến ta vì quá suy kiệt mà sẩy thai.
Trong năm ngày ta mê man, Hoàng thượng ngày nào cũng tới viện Ỷ Mai, ta cũng đã được tấn phong thành Tiệp dư.
Nhưng khi ta nhìn thấy đệ đệ của ta Tống Vũ xuất hiện bên giường bệnh thì lòng ta lạnh đi một nửa.
Tống Vũ mới tám tuổi, nơi khóe mắt còn vương giọt lệ, sắc mặt tái nhợt. Trên người khoác bộ y phục rộng lùng thùng chẳng vừa người. Đứa bé ấy chỉ lặng lẽ đứng đó, mắt rưng rưng nhìn ta:
"A tỷ… Ban đầu là mẫu thân được tuyên triệu vào cung nhưng tiểu thái giám truyền chỉ nói tỷ đã mang long thai… Nên phụ thân liền để đệ thay mẫu thân vào cung.”
Ta gật đầu, nhẹ giọng đáp:
"Nếu đệ đã vào cung rồi thì a tỷ sẽ bảo hộ đệ, quyết không để đệ quay lại Tống phủ nữa.”
Vốn dĩ ta định cứu mẫu thân ra trước. Sau đó mới tìm cơ hội đưa đệ đệ rời khỏi Tống phủ. Nhưng mẫu thân chỉ là một thiếp thất, muốn rời phủ lại càng khó khăn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nay ta mang long thai, trong mắt phụ thân, mẫu thân ắt trở thành món “kỳ vật vô giá” để ông ta thao túng ta.
Phải nghĩ cách khác thôi...
Nửa canh giờ sau, Hoàng thượng đến.
Sau khi ra lệnh cho tất cả lui ra, ánh mắt người dừng lại thật lâu nơi ta, sâu không thấy đáy, dường như chất chứa điều gì khó tả.
"Vì sao lại thay Trẫm đỡ một đao ấy?”
Ta khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn Hoàng thượng thật sâu. Giọng nói không lớn nhưng từng câu chữ đều vô cùng chân thành tha thiết:
"Vì thần thiếp yêu Bệ hạ…”
Hoàng thượng nhìn ta rất lâu, sau cùng mới chậm rãi nói:
"Tống Dao, ván cờ này là nàng bày ra nhưng khi nào kết thúc… là do Trẫm định đoạt. Trẫm không để tâm nàng có lừa gạt Trẫm hay không… Nhưng nếu để Trẫm phát hiện, nàng nhất định sẽ c.h.ế.t không toàn thây.”