Ngày Ta Được Sủng, Là Ngày Ngươi Tàn - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-23 03:15:35
Lượt xem: 370
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta không đáp, chỉ lặng lẽ đứng chờ.
Chừng một khắc sau, thái giám trở ra, vẻ mặt có chút áy náy:
"Tài nhân xin quay về, Hoàng hậu nương nương đã nghỉ rồi.”
Ta gật đầu nhưng vẫn không rời đi mà cứ thế đứng yên lặng chờ đợi.
Thái giám kia cũng không ngăn cản, chỉ trở lại vị trí cũ, tiếp tục canh giữ cửa cung.
Chờ đến gần một canh giờ, ta mới quay người rời khỏi, Tiểu Liên vội vã bước theo.
"Tài nhân, Hoàng hậu nương nương không chịu gặp thì chúng ta phải làm sao? Hay là… Chủ tử đi tạ lỗi với Thuần phi nương nương vậy?”
Ta vẫn không nói, cho đến khi về đến viện Ỷ Mai, bước vào phòng ngủ, ta mới thở phào một tiếng.
"Tiểu Liên ngốc, Hoàng hậu nương nương có gặp hay không, kỳ thực không quan trọng…”
Ta nói rồi nhẹ nhàng đưa tay chỉ lên trời:
"… Vì ta đâu phải làm cho Hoàng hậu xem.”
6.
Sáng hôm sau, Hoàng thượng truyền ta đến ngự thư phòng hầu hạ.
Chuyện Hoàng thượng triệu phi tần đến ngự thư phòng vốn chẳng lạ nhưng thường là người vừa được sủng ái, đang được ân sủng hoặc là Hoàng hậu nương nương.
Còn một tài nhân chưa từng thị tẩm như ta thì đây là lần đầu tiên.
Kẻ thích chuyện thị phi đã bắt đầu cho cung nữ đến trước cửa ngự thư phòng thăm dò tình hình.
Ta ngồi kiệu, một đường đi đến ngự thư phòng, theo thái giám nhỏ vào bên trong.
Hương long diên đặc biệt chỉ dành cho Hoàng thượng lập tức xộc thẳng vào mũi, nồng nàn mà trang nghiêm. Đó là sự hòa quyện của hổ phách ngọt dịu, gỗ thơm êm ái, mùi trái cây chín và trăm hoa đua nở, tạo nên một mùi hương độc nhất.
Ta cúi đầu, bước đến giữa điện, đối diện thân ảnh áo vàng đang vùi mình nơi án thư, chậm rãi hành lễ:
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Y không đáp, cũng chẳng ngừng bút viết.
Ta cứ thế nửa quỳ, cúi đầu chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, khi đôi chân ta đã tê cứng đau nhức đến mức chẳng còn cảm giác, cuối cùng cũng nghe được một tiếng:
"Bình thân.”
Ta nhẹ nhàng đứng dậy, ngẩng nhìn vị đế vương trước mặt.
7.
Dung mạo của Hoàng thượng… Quả là tuấn mỹ. Chỉ riêng điều này cũng khiến lòng người vui thích.
Nam nhân có gương mặt như vậy là thứ làm đẹp lòng người khác, cũng khiến chính người cảm thấy hài lòng.
Nếu dung mạo người không ra gì thì dù ta có diễn trò, cũng không thể hoàn mỹ hoàn toàn.
Ta lập tức cúi đầu, không để lộ cảm xúc bởi người này đâu phải hạng thiện lương gì.
Tương truyền hoàng thượng vì ngôi vị cửu ngũ chí tôn mà giam lỏng ba người huynh đệ ruột thịt, hai thân vương phải bỏ mạng.
"Nàng tên là gì?”
Giọng nói vang lên, không mang theo cảm xúc.
"Tâu Hoàng thượng, thần thiếp là Tống Dao.”
Ta đáp nhỏ nhẹ.
"Ngẩng đầu lên!”
Giọng người cứng rắn hơn một chút.
Ta tuân mệnh ngẩng đầu, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt y. Đó là đại bất kính.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Quả thật có vài phần tư sắc, chẳng trách Tống gia đưa nàng tiến cung.”
"Sao vào cung lại không đến Cảnh Nhân cung thỉnh an, mà lại đến Vị Ương cung?”
Cảnh Nhân cung là nơi Thuần phi ở mà Vị Ương cung là cung của Hoàng hậu.
Hoàng thượng hỏi thẳng vào vấn đề.
Giọng người tuy ôn hòa nhưng cây bút lông trong tay lại bị đặt mạnh lên giá, phát ra tiếng vang rõ ràng.
Ta biết cơ hội duy nhất của mình đã đến.
Lập tức quỳ xuống, cất lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngay-ta-duoc-sung-la-ngay-nguoi-tan/chuong-2.html.]
"Lễ bộ thị lang ngoài mặt bất hòa với Tống gia kỳ thực đã sớm kết thành đồng minh…”
"Nửa năm trước, Duệ thân vương còn bí mật đưa mấy rương châu báu tới Tống phủ.”
"Trấn Viễn hầu dã tâm bừng bừng, muốn liên hôn với Tống gia, còn yêu cầu chúng thần đưa thứ tử của hắn vào Binh bộ.”
Những người ấy vì sợ bị lộ nên đều ra vào bằng cửa hông của Tống phủ. Trùng hợp thay, đó lại chính là nơi ta và mẫu thân sống trong gian phòng nhỏ nơi hậu viện.
Đạo hữu c.h.ế.t còn hơn bần đạo chết.
Nếu ta đã chọn thể hiện lập trường như vậy thì phải triệt để.
8.
Ta trở về viện Ỷ Mai, chưa đến nửa canh giờ đã nhận được hai đạo thánh chỉ.
Đạo thánh chỉ đầu là đưa thẳng đến chỗ ta, tấn phong ta làm Mỹ nhân mặc dù ta chưa từng thị tẩm đã được thăng vị. Suốt hai năm nay hậu cung chưa ai có vinh dự này.
Đạo thánh chỉ thứ hai thì gửi đến Cảnh Nhân cung của Thuần phi với ý là Hoàng thượng thương xót thân thể Thuần phi nương nương suy nhược nên ban chỉ cho nghỉ ngơi điều dưỡng, thẻ xanh thị tẩm tạm thời thu hồi.
Hai đạo thánh chỉ khiến hậu cung chấn động, người người bàn tán, phần nhiều là chế giễu cuộc đấu đá nội bộ của Tống gia.
Khi chỉ dụ thứ hai truyền đến, ta đang rửa tay.
Mực đen dây vào da rất khó rửa sạch, lúc diện kiến Hoàng thượng ta cố ý để lộ rõ đôi tay nhuộm mực kia.
Giờ có thánh chỉ thứ hai, chắc rằng Hoàng thượng đã nhìn thấy và hiểu dụng ý của ta.
Thuần phi phạt ta chép kinh Phổ Đà, Hoàng thượng liền thu hồi thẻ bài thị tẩm của nàng ta.
Xem ra, ta đã quy thuận thành công.
Tối đó, Hoàng thượng truyền ta thị tẩm.
Mọi trình tự đều đúng khuôn phép.
Đến khi ta được đưa về lại viện Ỷ Mai, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, ta mới thật sự là một “Mỹ nhân” của Hoàng thượng.
Mặc kệ thân thể mỏi mệt cùng đau đớn, ta lập tức sai Tiểu Liên gọi tiểu thái giám canh cửa vào.
Ta nhớ hắn tên là Tiểu Viên Tử, do Nội Vụ phủ phái đến hầu hạ.
Tiểu Viên Tử vừa vào cửa liền quỳ xuống, miệng không ngớt lời lấy lòng:
"Chúc mừng Mỹ nhân được rồng ngự sủng ái. Nếu chủ tử may mắn hoài thai long chủng thì phong phi chỉ là chuyện sớm muộn!”
Ta nhếch môi cười nhạt:
"Ngươi là người của phụ thân ta hay là người của Thuần phi?”
Một câu kia khiến toàn thân Tiểu Viên Tử cứng đờ.
Ta cũng không cho hắn cơ hội biện giải, tiếp tục nói:
"Ta rải chút hương phấn trong bậu cửa nội thất, cả viện Ỷ Mai chỉ có mình ngươi mang theo mùi đó. Như vậy chỉ mình ngươi bước vào nội thất của ta. Gói đồ kia cũng chính là ngươi đặt.”
"Nếu ngươi là người của Thuần phi thì nên nhìn rõ thế cuộc. Thuần phi nay đã bị gia tộc ta vứt bỏ, không con, không sủng, còn trông mong gì? Nếu là người của phụ thân ta thì càng phải hiểu rõ về sau trong cung này ai mới là người có tiếng nói.”
Tiểu Liên đặt một gói đồ xuống trước mặt hắn:
"Mang về phủ.”
Trong gói là trâm bạc của mẫu thân ta cùng bùa hộ thân của đệ đệ. Khác biệt duy nhất là ta đã thêm vào đó một chuỗi bộ dao, vật do Nội Vụ phủ ban cho mỗi phi tần trong lần đầu được thị tẩm.
Tiểu Viên Tử không nói lời nào, lẳng lặng mang theo gói đồ rời đi.
Hôm sau, hắn quay lại, quỳ xuống bẩm báo:
"Lão gia nói, Tống di nương và tiểu thiếu gia đã chuyển sang viện Như Ý.”
Viện Như Ý là nơi Thuần phi ở trước khi xuất giá.
Đây chính là thái độ của phụ thân ta.
Ai có giá trị lợi dụng, người đó sẽ được trọng dụng.
9.
Ta vốn tưởng người đầu tiên đến viện Ỷ Mai sẽ là Thuần phi giận dữ đến chất vấn. Nhưng không ngờ, người đến đầu tiên lại là Từ Tiệp dư.
Từ gia là nhà đã có nữ nhi nhập cung rồi lập tức mang thai long chủng vào tháng trước.
Bụng nàng ta còn chưa lộ rõ đã được hai cung nữ dìu đỡ bước vào viện ta với tư thế ung dung, điệu bộ không thiếu phần cao quý.
Sau khi ta hành lễ, nàng ta mới mở miệng:
"Dao mỹ nhân sau khi trở mặt với Thuần phi, định đầu quân cho ai? Là Hoàng thượng, Hoàng hậu, hay Từ gia ta đây?”