Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày Ta Được Sủng, Là Ngày Ngươi Tàn - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-05-23 03:19:41
Lượt xem: 216

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đại hoàng tử tên là Tư Nhi, Nhị hoàng tử là Tư Hiên.

 

Ta nhìn Hoàng thượng, dịu giọng đáp:

 

“Thần thiếp đức mỏng tài hèn, sao có thể dạy dỗ Đại hoàng tử cho tốt được.”

 

Hoàng thượng ôm ta vào lòng, hừ lạnh:

 

“Hôm nay Từ gia lại muốn đưa nữ nhi vào cung, thật coi hậu cung của trẫm là vườn sau của họ sao? Muốn đưa ai vào là đưa à?”

 

Ta hiểu rất rõ Hoàng thượng muốn cho Từ gia một đòn cảnh cáo, tước đi quyền nuôi dạy Đại hoàng tử.

 

“Thần thiếp nhìn thấy Đại hoàng tử… Liền nhớ tới Nhị hoàng tử, thiếp...!”

 

Nói đến đây, nước mắt ta lặng lẽ rơi, bắt đầu thút thít.

 

Hoàng thượng vội ôm ta chặt hơn, dịu giọng dỗ dành:

 

“Là trẫm sai rồi, không nên nhắc tới chuyện đó...”

 

Ta không muốn nuôi dạy Đại hoàng tử. Hoàng thượng định trao đứa bé cho ta nuôi dưỡng, chẳng qua là muốn bù đắp nỗi áy náy trong lòng vì đã lấy mất con ta nhưng đây không phải điều ta mong muốn. Thà để nỗi áy náy đó còn nguyên ở đó như vậy mới có lợi hơn cho ta.

 

Hơn nữa nếu giờ ta nhận nuôi Đại hoàng tử thì e rằng nhà họ Lăng sẽ sinh nghi, thậm chí Hoàng hậu cũng sẽ không ngồi yên.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ba ngày sau, một cung nữ hầu hạ Đại hoàng tử tố cáo Từ tài nhân ngược đãi hoàng tử. 

 

Trên người đứa trẻ đầy vết bầm tím do bị bóp véo. Hoàng thượng nổi giận, lập tức đày Từ tài nhân vào lãnh cung, đồng thời giao Đại hoàng tử cho Hoàng hậu nuôi dưỡng.

 

Từ gia mất đi chỗ dựa là Đại hoàng tử khiến thế lực vốn đã lung lay trong triều nay càng thêm tan rã.

 

31.

 

Ba tháng sau, tin thắng trận lớn từ biên cương truyền về, nước Oa Tư đã dâng thư đầu hàng.

 

Hoàng thượng long tâm đại duyệt, quyết định ban thưởng ba quân. 

 

Người có công trạng hiển hách nhất chính là thiếu niên quân sư Tống Vũ.

 

Trong gần hai năm chinh chiến với Oa Tư, Tống Vũ dẫn binh giành được tổng cộng hai mươi ba trận toàn thắng. Đặc biệt trong trận cuối cùng, Tống Vũ đã dùng mưu lược chế ngự toàn cục, ép vua Oa Tư phải dâng thư quy hàng.

 

Khi nghe tin ấy, ta ngày ngày mong ngóng đệ đệ trở về.

 

Năm ngày sau, khi đệ đệ xuất hiện trước cổng cung, ta suýt nữa không nhận ra. 

 

Mới hai năm mà đứa trẻ mười một tuổi năm nào đã cao ngang ngửa ta rồi.

 

“A tỷ! Sau này có đệ che chở cho tỷ!”

 

Ta mỉm cười gật đầu:

 

“Chúng ta... nên báo thù rồi!”

 

Đệ đệ gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị.

 

Ngay tại yến tiệc phong thưởng, thiếu niên quân sư Tống Vũ đứng trước mặt văn võ bá quan, vạch tội hai tội danh của Tống tể tướng:

 

Thứ nhất, kết bè kết đảng, chia rẽ triều cương.

 

Thứ hai, quản giáo bất nghiêm, dung túng phu nhân sát hại con riêng.

 

Hoàng thượng nổi giận, lập tức lệnh Đại Lý Tự điều tra.

 

Năm ngày sau, Đại Lý Tự thu được chứng cứ xác thực, cả Tống tể tướng, Tống phu nhân lẫn toàn bộ dòng chính Tống gia đều bị bắt giam.

 

Ta biết rất rõ những chứng cứ đó là Hoàng thượng đã sớm chuẩn bị sẵn.

 

Sau đó thánh chỉ ban xuống khiến Tống gia toàn tộc bị lưu đày. Riêng Tống Vũ vì lập đại công, Dao phi có công sinh hoàng tử nên đặc biệt ân xá cho mẫu thân họ.

 

Ta cầu xin Hoàng thượng, trong ngày phụ thân bị lưu đày, cho ta xuất cung.

 

Ta dẫn theo mẫu thân, cùng đệ đệ đứng trên tường thành, nhìn đám người Tống gia.

 

Bọn họ mặc áo tù, tay chân đeo xiềng xích, chậm rãi bước qua cổng thành.

 

Phụ thân nhìn thấy chúng ta, ánh mắt đầy oán độc nhưng lại chẳng dám gào thét, vì quan binh đứng đó không ngừng thúc giục ông ta bước đi.

 

Cuối cùng ta đã báo được thù!

 

32.

 

Hoàng hậu lâm bệnh, bệnh rất nặng.

 

Lúc đầu chỉ là ho nhẹ nhưng chưa đến hai ngày đã phải nằm liệt giường. 

 

Ngự y trong cung lo liệu tới lui, càng chữa thì bệnh tình càng thêm trầm trọng.

 

Rõ ràng nhà họ Lăng không tin ngự y trong cung liền mời danh y dân gian vào cung Vị Ương chữa trị nhưng bệnh tình của Hoàng hậu vẫn chẳng khá hơn. Cứ thế, bệnh ngày càng nặng.

 

Chỉ một tháng sau, Hoàng hậu đã bắt đầu hôn mê. Dù thi thoảng còn tỉnh lại đôi chút nhưng thuốc thang hoàn toàn vô hiệu, y học bất lực.

 

Khi ta được triệu đến thăm, đã vô cùng hoảng hốt thân hình Hoàng hậu gầy gò tiều tụy đến mức gần như biến dạng.

 

“Sợ rồi à?”

 

Hoàng hậu nhìn ta, giọng rất bình thản.

 

Ta bước đến ngồi bên giường:

 

“Hoàng hậu nương nương gọi thiếp đến là muốn thiếp hầu bệnh sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-ta-duoc-sung-la-ngay-nguoi-tan/chuong-10.html.]

Hoàng hậu ra hiệu lui hết đám cung nhân xung quanh, sau đó mới nhìn ta, nói chậm rãi:

 

“Dao phi, ngày lành của ngươi... Sắp đến rồi!”

 

Ta nhìn nàng ta thì trong đầu vụt qua một khả năng nhưng rồi lắc đầu. 

 

Không, hẳn không phải Hoàng thượng ra tay hạ độc Hoàng hậu.

 

Thấy vẻ mặt ta, Hoàng hậu bật cười:

 

“Ngươi đừng đoán bậy. Không phải Hoàng thượng hạ độc bản cung, là bản cung... tự chọn cái c.h.ế.t này.”

 

Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, rồi chợt hiểu ra.

 

“Người… Là muốn bảo toàn cho Lăng gia?”

 

Hoàng hậu khẽ cười, giọng thì thầm:

 

“Bản cung biết ngay ngươi thông minh... Giờ đây Từ gia và Tống gia đều đã sụp đổ, Lăng gia tất nhiên sẽ là mục tiêu tiếp theo của Hoàng thượng.”

 

“Hoàng thượng nâng đỡ đệ đệ của ngươi cùng những tướng lĩnh khác, rõ ràng đã khởi tâm muốn diệt trừ nhà họ Lăng. Bản cung hiện còn nắm trong tay hai vị hoàng tử, đương nhiên Hoàng thượng phải dè chừng chúng ta.”

 

Ta không lên tiếng dù sao chuyện này ta đã sớm đoán được từ lâu.

 

Hoàng hậu nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, ánh mắt bình thản mà buồn bã:

 

“Bản cung thật lòng rất ngưỡng mộ ngươi. Người ngoài đều cho rằng bản cung là đích nữ nhà họ Lăng, sinh ra đã là người được chọn làm hoàng hậu nhưng thật ra bản cung chưa từng khao khát ngôi vị hoàng hậu đó. Bản cung chỉ mong Hoàng thượng có thể thật lòng yêu thương bản cung mà thôi…”

 

“Mười ba tuổi, bản cung đã đem lòng yêu Hoàng thượng. Khi phụ thân đứng về phía người để phò tá đăng cơ, bản cung đã vui mừng đến mấy đêm không chợp mắt. Khi được sắc phong làm hoàng hậu, bản cung những tưởng mộng đẹp đã thành, nhưng lúc đó mới hay "Hoàng thượng không hề vui vẻ…”

 

“Sau đó, Từ gia, Tống gia liên tiếp đưa nữ nhân tiến cung, bản cung liền hiểu ra lý do Hoàng thượng không vui là bởi ngoại thích quá mạnh khiến người chẳng thể thi triển hoài bão lớn lao…”

 

“Bản cung biết rõ bản thân vốn có thể hoài thai, nhưng cuối cùng lại tự mình uống thuốc tuyệt tử tuyệt tôn… Những nữ nhân Tống gia, Từ gia kia không thể sinh con, cũng là vì bản cung lặng lẽ ra tay…”

 

Hoàng hậu nhẹ giọng kể, ta lặng lẽ lắng nghe, chỉ cảm thấy lòng ngổn ngang trăm mối, như thể nghe thấy tiếng gió thê lương trong lòng nàng ta bao năm ôm mộng yêu, cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng và tiếc nuối.

 

Bỗng dưng, nàng ta nhìn thẳng vào ta, nghiêm giọng nói:

 

“Bản cung biết ngươi không yêu Hoàng thượng, nhưng cầu ngươi… Hãy cứ giả vờ mãi như vậy, có được không?”

 

Ta nhẹ gật đầu.

 

Hoàng hậu đã nhìn thấu, chỉ e Hoàng thượng cũng đã biết rõ nhưng chưa từng vạch trần. 

 

Vậy thì thôi, vở kịch này… Ta sẽ tiếp tục diễn đến cùng. Diễn đến hết một đời cũng chẳng sao.

 

Thấy ta gật đầu, Hoàng hậu như trút được gánh nặng trong lòng, ánh mắt dần trở nên mơ màng.

 

“Cả đời này, bản cung có hai điều không cam lòng.”

 

“Một là không thể sinh hoàng tử cho Hoàng thượng. Nếu giữa chúng ta có một đứa con, có lẽ người sẽ yêu ta…”

 

“Hai là, điều khiến bản cung hối hận nhất chính là đã đem lòng yêu Hoàng thượng…”

 

 

Nói đến đây, Hoàng hậu khẽ nhắm mắt lại, vĩnh viễn không mở ra nữa.

 

33.

 

Hoàng hậu băng thệ.

 

Hoàng thượng tự nhốt mình trong ngự thư phòng ba ngày, không cho bất kỳ ai đến gần.

 

Sang ngày thứ tư, ta dẫn theo hai vị hoàng tử, đẩy cửa bước vào.

 

Hoàng thượng ngồi phờ phạc trên ghế, thần sắc tiều tụy.

 

Ta chậm rãi bước đến, cúi người ôm lấy người, dịu giọng nói:

 

“Hoàng thượng, xin người bảo trọng long thể…”

 

“Tình ý của Hoàng hậu… Trẫm hiểu rõ, nhưng trẫm…”

 

Nói đến đây, Hoàng thượng nghẹn ngào, không thể nói tiếp.

 

Ta chỉ ôm chặt lấy người nam nhân đang yếu đuối trong khoảnh khắc hiếm hoi này.

 

Một lúc lâu sau, Hoàng thượng cất giọng trầm khàn:

 

“Trẫm… Chỉ còn mình nàng…”

 

Ta đáp lời, nhẹ nhàng mà kiên định:

 

“Thần thiếp nguyện ở bên Hoàng thượng trọn đời, cũng nguyện yêu người trọn kiếp…”

 

Một tháng sau, lễ sắc phong hoàng hậu được cử hành long trọng.

 

Hoàng thượng dắt tay ta, bước từng bước lên điện Huyền Vũ. 

 

Văn võ bá quan toàn triều đều quỳ gối hành lễ, tung hô vạn tuế.

 

Người nắm tay ta thật chặt:

 

“Dao Nhi, đây là giang sơn của trẫm và nàng!”

 

Ta mỉm cười đáp lại:

 

“Thần thiếp và hoàng nhi đời đời kiếp kiếp đều ở bên người!”

 

Ta nghĩ… Có lẽ ta đã yêu Hoàng thượng rồi. Mà là yêu suốt cả một đời.

 

(Toàn văn hoàn)

 

Loading...