Ngày Ta Được Sủng, Là Ngày Ngươi Tàn - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-23 03:14:59
Lượt xem: 329
Đại tỷ của ta đã vào cung được năm năm nhưng vẫn không có thai.
Gia tộc vì để giữ vững sủng ái liền đem một thứ nữ vừa mới cập kê là ta, đẩy vào trong hoàng cung.
Phụ thân ta cầm đao kề lên cổ người thiếp yếu đuối và đệ đệ bệnh nặng đang hấp hối, buộc ta phải ngoan ngoãn nghe lời.
Ta mỉm cười nói:
“Phụ thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ được hoàng thượng sủng ái!”
Nhưng đến lúc ấy... Chính là ngày tận số của các người!
1.
Ta nhập cung rồi.
Ba ngày trước ta chỉ mới vừa cập kê thế nhưng đã phải vội vã tiến cung.
Bởi vì trong cung có một vị tỷ tỷ cùng tộc đã vào cung được năm năm nhưng vẫn chưa có long chủng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tỷ tỷ dựa vào sự nâng đỡ của gia tộc mà được sắc phong làm Thuần phi nhưng ngần ấy năm vẫn không thể sinh hạ được hoàng tự.
Ban đầu gia tộc còn có thể chờ nhưng tháng trước, nữ nhi đối địch chính trị với gia tộc ta trong triều là nhà họ Từ vừa mới nhập cung đã hoài thai long chủng.
Nếu người đó sinh hạ được hoàng tử thì địa vị chắc chắn sẽ áp đảo Thuần phi. Đồng thời thế lực của họ Từ trong triều cũng sẽ vượt mặt gia tộc ta.
Bởi vậy, gia tộc quyết định chọn người khác tiến cung nhằm củng cố thế lực, và ta chính là "người may mắn" đó.
Nói là may mắn nhưng kỳ thực cũng chỉ vì trong tộc không còn nữ nhi có tuổi tác phù hợp. Chính vì như thế mặc dù ta chỉ là một thứ nữ nhưng gia tộc đã đưa tên ta lên tộc phổ, phong làm đích nữ để ta có thể được tiến cung.
Mẫu thân ta là Tống di nương, thân thể gầy gò tiều tụy, nhờ vậy mới được cho rời khỏi phòng bếp. Đệ đệ ta, người đang mang trọng bệnh và thường xuyên ho ra máu, cũng nhờ đó mà được đưa đi chữa trị.
Trước lúc ta rời phủ, phụ thân đã nói với ta:
"Chỉ cần ngươi hoài thai được long chủng thì mẫu thân ngươi có thể được phong làm bình thê, đệ đệ ngươi sẽ được lập làm đích tử, hưởng trọn vinh hoa phú quý!”
Ta mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng ta hiểu rõ phụ thân còn có một câu chưa nói.
Đó là nếu ta không thể hoài thai long chủng thì kết cục của mẫu thân và đệ đệ ta... Còn bi thảm hơn mười lần so với hiện tại.
2.
Sinh ra trong một đại gia tộc, lại có người ở trong cung có một điểm tốt là Nội Vụ Phủ không dám làm khó dễ ta. Ngay cả Hoàng hậu cũng nể mặt vài phần, không đến mức để ta ở nơi hẻo lánh nhất.
Ta được an bài ở viện Ỷ Mai, trong viện trồng không ít cây mai. Chỉ tiếc giờ chưa phải mùa đông nên hoa chưa nở khiến khung cảnh có phần tiêu điều.
Ta vừa mới thu xếp xong thì quà tặng từ các cung liền lần lượt được đưa đến. Trong đó hậu lễ phong phú nhất là của Hoàng hậu và Thuần phi.
Người mang lễ vật từ cung Thuần phi tới là một cung nữ tên Thải Thanh. Người này là nha hoàn thân cận nhất, cũng là kẻ theo hầu từ phủ vào cung.
Thải Thanh nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt. Ta hiểu rõ vì sao ả ta lại dám làm như vậy. Bởi vì năm xưa khi đại tỷ còn ở trong phủ thì ta không biết đã bị ả ta tát bao nhiêu lần.
Mãi đến khi ả ta theo Thuần phi vào cung thì cuộc sống của ta mới đỡ khốn khổ hơn.
Sau khi điểm xong lễ vật, Thải Thanh lạnh lùng liếc ta một cái rồi nói:
"Dao tài nhân nên đi thỉnh an Thuần phi nương nương!”
Ta mỉm cười gật đầu, sai người tiễn ả ta rời đi.
Tiểu Liên, nha hoàn luôn kề cận bên ta, khẽ hỏi với vẻ cẩn trọng:
"Chủ tử, chúng ta có nên đi thỉnh an Thuần phi nương nương không ạ?”
Ta nhìn những món trang sức và gấm vóc mà Thuần phi sai người đưa tới, khẽ cười:
"Không cần đi!”
Tiểu Liên giật mình, nhỏ giọng lo lắng nói:
"Lão gia đã dặn chủ tử phải trợ giúp Thuần phi nương nương. Nếu chủ tử không đi thỉnh an, lỡ để lão gia biết được thì e rằng phu nhân và thiếu gia sẽ chịu khổ. Đến lúc đó thật chẳng còn hi vọng gì nữa.
Ta chỉ khẽ lắc đầu:
"Tiểu Liên ngốc, nếu ta mà đi rồi thì mới là thực sự không còn hi vọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngay-ta-duoc-sung-la-ngay-nguoi-tan/chuong-1.html.]
3.
Đã ba ngày kể từ khi nhập cung, ta vẫn khép kín cửa viện, tự sống cuộc đời của riêng mình.
Bất kể ai đưa lễ vật tới, ta đều nhận, kể cả Từ tiệp dư, người đang mang thai long thai.
Từ tiệp dư chỉ mới tiến cung một tháng nhưng đã từ tài nhân thăng lên tiệp dư, tất cả cũng chỉ nhờ một cái thai mà thôi.
Điều này đủ để thấy long thai quan trọng đến mức nào.
Tin tức ấy chẳng bao lâu đã truyền đến tai Thuần phi.
Thải Thanh mang gương mặt đen kịt đến, trên tay còn cầm theo một xấp kinh Phổ Đà dày cộm.
"Thuần phi nương nương ban đêm ngủ chẳng an giấc. Dù sao thì tài nhân nhàn rỗi thanh thản, vậy thì giúp nương nương chép mười lần kinh Phổ Đà rồi năm ngày sau sẽ đưa đến chùa Phổ Đà cầu phúc.”
Nói là “giúp” nhưng ta có thể khước từ được sao?
Kinh Phổ Đà tổng cộng hơn vạn chữ, chép tay mười lần, dẫu không ngủ không nghỉ cũng phải mất đúng năm ngày mới xong.
Thủ đoạn giày vò người của Thuần phi quả thật tinh vi hơn xưa.
Thuở còn trong phủ, nàng ta chỉ biết tát ta rồi bắt ta quỳ phạt. Hoặc khi ta đang bụng đói cồn cào thì ném cho một chiếc bánh bao rồi sai ta học tiếng chó sủa.
Nay vào cung thì tâm cơ của nàng ta lại càng sâu.
Ta mỉm cười nhận lời, không để lộ lấy một chút bực dọc hay khó xử nào.
Trước khi đi, Thải Thanh lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng:
"Tài nhân, đừng quên thân phận của mình và cũng đừng quên… Tài nhân không phải chỉ có một mình.”
4.
Lời này chẳng mấy chốc đã thành thực. Tối đến, trên giường ta xuất hiện một chiếc bọc nhỏ.
Khi ta mở ra xem thì bên trong là một cây trâm bạc đơn sơ và một lá bùa bình an đẫm máu.
Trâm bạc là vật mẫu thân ta quý nhất.
Người từng nói đó là kỷ vật mẫu thân bà để lại.
Năm xưa, một mụ quản sự trong phủ để mắt tới cây trâm này liền đoạt lấy.
Mẫu thân ta vì muốn lấy lại đã quỳ suốt ba ngày ba đêm trước cửa phòng mụ ấy, mặc bao lời gièm pha, chê cười.
Sự việc náo động tới tai đại phu nhân thì mụ quản sự kia mới chịu miễn cưỡng trả lại.
Còn bùa bình an là vật ta đã lén rời khỏi phủ để cầu cho đệ đệ trong ngày sinh thần năm ngoái, mong đệ đệ ta có thể tai qua nạn khỏi, thân thể mạnh lành.
Lần đó, ta bị đánh hai mươi trượng vì tự ý rời phủ, ngất liền ba ngày, nằm liệt nửa tháng.
Lúc ấy, toàn thân ta m.á.u me be bét, đệ đệ ôm chặt lấy, khóc ba ngày không ngừng, còn hứa sẽ mang theo lá bùa ấy cả đời.
Thế mà giờ đây, hai thứ quý giá nhất với họ thì lại nằm yên trên giường ta.
Quả nhiên thủ đoạn của Thuần phi nương nương ngày càng cao minh, hơn xưa không chỉ một phần.
"Tài nhân, chúng ta mau đi cầu xin Thuần phi nương nương đi!”
Tiểu Liên hoảng hốt, giọng run rẩy.
Nàng theo ta đã nhiều năm, tự nhiên hiểu hai món kia quý giá đến nhường nào, đặc biệt là m.á.u trên bùa bình an, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
Ta hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại. Đây là lời cảnh cáo của phụ thân và Thuần phi.
"Tiểu Liên, thu dọn một chút, chúng ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
5.
Khi ta đi tới cung Vị Ương của Hoàng hậu, bẩm rõ ý định, thái giám giữ cửa liền vào thông báo.
Tiểu Liên lo lắng thì thầm:
"Nếu Hoàng hậu nương nương không chịu tiếp thì chủ tử phải làm sao?”