Ngày Ngày Tiến Về Phía Trước - 5

Cập nhật lúc: 2025-04-15 12:49:09
Lượt xem: 4,921

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ tôi không biết chữ, bà đưa tờ báo cho tôi: 

 

“Tiểu Tuyết, con đọc cho mẹ nghe đi, trên báo có thật như cô con nói không?” 

 

Tôi vừa đọc vừa gật đầu: 

 

“Mẹ, người này giỏi lắm, ông ấy chỉ rang hạt dưa mà thuê được hơn trăm người làm cho ông ấy đó.” 

 

Ba tôi cũng hiếm khi mở miệng: 

 

“Cô con rang hạt dưa là ngon nhất đấy, hồi xưa Tết đến, bọn trẻ trong làng thích đến nhà mình chúc Tết để xin hạt dưa nhất.” 

 

Người quê thường quen với việc tự cung tự cấp, nhà nào cũng trồng ít hướng dương để rang lấy hạt ăn, ai thương con thì trồng đủ ăn cả năm. 

 

Bây giờ đúng là mùa hướng dương chín, mỗi ngày đi về qua đường ruộng, cả một mảng vàng rực rỡ, đẹp không tả xiết. 

 

Cô tôi mỉm cười tự tin: 

 

“Tôi rang ngon, nên tôi cũng sẽ dùng nó để làm giàu. Anh Hai, chị dâu, hai người có theo tôi làm không?”

 

08 

 

Ba mẹ tôi bàn bạc trong phòng suốt hai ngày, cuối cùng cũng chính thức tham gia làm ăn chung với cô tôi. 

 

Số tiền cô kiếm được mấy ngày qua dùng làm vốn, ba mẹ tôi thì bỏ công sức. Họ thật thà chất phác, lại quen biết rộng trong làng, thêm vào đó có bí thư chi bộ giúp đỡ, nên với mức giá cô tôi đưa ra, chẳng mấy chốc đã thu mua được rất nhiều hướng dương từ các làng lân cận. 

 

Rất lâu sau tôi mới biết, đây cũng là một trong những lý do khiến cô tôi từ bỏ thành phố lớn để quay về vùng nông thôn này chỉ vì những nguyên liệu ấy, vào thời đó, nếu không có người quen thì cô rất khó tự mình thu mua được. 

 

Mẻ hạt dưa đầu tiên ra lò lúc tôi vẫn chưa đi học lại. Khi cô ra ngoài bán, tôi nhất quyết đòi theo tôi muốn một lần nữa đến trước cổng ngôi trường đó để bán hàng. 

 

Tôi đợi rất lâu, cuối cùng cũng gặp lại được đôi bạn thân ấy. 

 

Tôi đưa cho họ hai gói hạt dưa đã chuẩn bị sẵn từ lâu: 

 

“Mấy cái này không lấy tiền đâu, chỉ là muốn cảm ơn hai bạn. Tớ sắp đi học lại rồi, chắc sau này sẽ không còn đến đây bán đồ nữa.” 

 

Cô bé mũm mĩm kia vẫn như trước, vừa thấy đồ ăn là mắt sáng rực lên, xé gói ra là bắt đầu nhai rôm rốp: 

 

“Woa, hạt dưa này ngon quá, vừa giòn lại có mùi khét khét thơm thơm, còn ngon hơn cả loại mẹ tớ mang từ An Huy về ấy chứ.” 

 

Cô bạn của bạn ấy vẫn nhiệt tình như trước, đưa tay ra bắt tay tôi: 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Xin chào, tớ tên là Du Liễu, bạn ấy là Trần Anh, chúng mình làm bạn nhé!” 

 

Tôi đã có hai người bạn thành phố. 

 

Chúng tôi trao đổi địa chỉ, họ nói sau này mỗi tháng sẽ viết thư cho tôi, gửi đến trường cấp hai ở thị trấn nơi tôi học. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngay-ngay-tien-ve-phia-truoc/5.html.]

 

Lúc đó tôi chỉ thấy vui, chưa hiểu rằng đó là một tài sản vô giá. 

 

Du Liễu đã gửi cho tôi toàn bộ sách giáo khoa và vở ghi tiểu học của bạn ấy, phí gửi bưu điện là do bạn ấy và Trần Anh cùng góp lại.

 

Cùng gửi tới còn có một bức thư pháp do mẹ của Du Liễu tặng tôi: "Học tập chăm chỉ, mỗi ngày tiến bộ." 

 

Mẹ tôi khi biết bức thư pháp đó từ đâu mà có và ý nghĩa của nó, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào đó, như đang ngẩn ngơ suy nghĩ. 

 

Cô tôi nói với tôi: 

 

“Cháu phải cố gắng, tư tưởng cũ không dễ gì thay đổi được. Mẹ cháu có thể thấy day dứt, nhưng sự day dứt đó chỉ kéo dài được một lúc. Cháu phải tận dụng sự day dứt đó mà đi đến những nơi bà ấy không thể với tới, thì mới thật sự thay đổi được số phận.” 

 

Tôi đã ghi lòng tạc dạ. 

 

Thế nên mỗi ngày tôi đều đi bộ một tiếng đồng hồ để đến trường, bước đi trong sương sớm, bù đắp lại những kiến thức đã bỏ lỡ vì lười biếng trước kia. 

 

Học sinh trên thị trấn sớm đã ý thức được tầm quan trọng của việc học, nền tảng vững chắc hơn tôi rất nhiều. 

 

Tôi lúc ăn cơm cũng học, đi bộ cũng học, thậm chí cả lúc đi vệ sinh cũng tranh thủ học. 

 

Cố gắng đến hết học kỳ đầu lớp Bảy, cuối cùng tôi cũng từ hạng bét vươn lên được nhóm giữa. 

 

Mà chuyện buôn bán hạt dưa ở nhà thì còn phát triển nhanh hơn cả thành tích học tập của tôi.

 

09 

 

Ban đầu, cô tôi mang hạt dưa đi bán rong trong thành phố, giống như cách cô từng dắt tôi theo. 

 

Sau đó làm ăn có tiếng, tìm hiểu rõ thủ tục bày sạp, rồi thuê hẳn hai chỗ — một ở phía nam thành, một ở phía bắc — để bán hàng. 

 

Ngay cả ba tôi cũng nghỉ việc, chuyên tâm ở nhà rang hạt dưa, ba người ai cũng có cánh tay rang đến nỗi to thêm một vòng. 

 

Rất cực, nhưng thu hoạch thì đáng mừng vô cùng. 

 

Việc đầu tiên, chính là trả hết số nợ đã vay để chạy chữa cho ông nội. 

 

Ba tôi từng khoản từng khoản mang tiền đi trả, rồi từng tờ giấy nợ đều bị ông ném vào bếp lửa. 

 

Khi trả xong khoản cuối cùng, ngay cả dáng đi của ông khi ra ngoài dạo chơi cũng thẳng thắn, vững vàng hơn hẳn. 

 

Còn cô tôi thì hoàn toàn không kiêng dè. 

 

Làm ăn phần lớn là cô gánh, nên cô mua luôn miếng đất cạnh nhà tôi, xây một căn nhà hai tầng thật đẹp, sau nhà còn có cả một kho chứa thật to. 

 

Ngày nhà xây xong, pháo nổ vang rền cả núi. 

 

Một chiếc xe tải nhỏ chở về cùng lúc chiếc tivi và máy giặt đầu tiên của làng, đặt vào nhà cô tôi. 

Loading...