Ngày muội muội thất lạc trở về, đại tiểu thư trở nên thất sủng - Chương 1 [ 2 ]
Cập nhật lúc: 2025-07-30 12:52:27
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 1 ( 2 )
Năm sắp hết, khí Tết ở kinh thành mỗi ngày một đậm thêm.
Ngày hai ba tháng chạp, mùng nhỏ, một tin tức chấn động như mọc cánh bay khắp thành:
Trung quốc đại tướng quân Tống Kính Thương, vị công thần đại phá Đột Quyết, bình định biên ải, cuối cùng sẽ yết kiến hoàng thượng trở về triều đình!
Hoàng thượng vô cùng hoan hỷ, đặc cách ban sắc, cho phép ông về đến kinh Tết, và sẽ đích ban thưởng trong yến tiệc Tất Niên ở cung.
Toàn bộ phủ tướng quân bỗng chốc ngập chìm trong niềm vui lớn và sự bận rộn từng .
Đèn lồng to nhất, đỏ nhất. Khung cửa sơn bóng loáng, sân vườn quét dọn sạch một hạt bụi.
Bầy ai nấy đều hân hoan, bước chân như bay. Không khí căng lên đến đỉnh điểm, kỳ vọng, vinh quang đều đổ dồn vị gia chủ sắp trở về.
Thế nhưng, niềm vui tràn ngập khắp phủ như một lớp men dày ngăn cách, thể chạm đến Lãm Nguyệt các nơi Tống Vân Thường đang sống. Bên trong vẫn lạnh lẽo, yên ắng.
Cô án thư, tay cầm một quyển sách, ánh mắt kẹt thật lâu cây mai già phủ đầy tuyết trắng nơi góc sân.
Cha cô… đàn ông trong ký ức luôn nghiêm trang, mờ ảo, mang theo thở biên thùy… cuối cùng cũng sắp trở về.
Sâu trong đáy lòng, một tia hy vọng mong manh — đến mức chính cô cũng dám đối mặt — lặng lẽ ló dạng.
Liệu ông… nhớ đến cô ?
Liệu ông giống như cả, vì từng mất Vân Thư mà dốc hết tội và bù đắp lên cô?
Liệu ông thấy ánh mắt lạnh nhạt thiên vị của trai suốt những tháng năm qua?
Ý nghĩ ló lên cô mạnh mẽ dập tắt.
Cô tự nhủ đừng ôm ảo tưởng. Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng sâu.
Đến ngày hai sáu tháng chạp, một buổi trưa trời trong nhưng lạnh cắt da, cờ hiệu của đại tướng quân Tống cuối cùng cũng xuất hiện ngoài thành. Tin báo đến từ , quản sự la hét điều phối khắp nơi…
Tất cả tớ trong phủ đều đồ mới, quỳ đầy cổng phủ.
Ngay cả phu nhân lớn tuổi vốn lâu rời chùa cũng dìu , run rẩy hàng đầu, nước mắt trào khi về cuối con đường.
Tống Vân Tranh đỡ lấy Tống Vân Thư bên cạnh bà.
Tống Vân Thư mặc áo gấm màu tím tươi, thêu hoa sen lan bằng chỉ bạc, càng khiến gương mặt trắng ngọc của cô thêm nổi bật. Cô khẽ cắn môi, ánh mắt căng thẳng, vui mừng xen lẫn hoang mang, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo .
Còn Tống Vân Thường thì lặng một bước phía . Cô khoác bộ y phục màu trắng ngà, nhã nhặn. Ánh mắt cụp xuống phiến đá xanh chân, hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh, như một cái bóng lặng thinh.
Tiếng vó ngựa, bánh xe rền vang từ xa đến gần, như sấm động mặt đất.
Giữa làn bụi mù, một lá đại kỳ màu đen thêu đầu hổ và chữ “Tống” đập mắt tiên.
Tiếp là đoàn vệ giáp bạc sáng chói, sát khí đằng đằng. Sau cùng, một cỗ xe ngựa lớn màu đen bám đầy bùn tuyết chiến trường lặng lẽ tiến đến.
Xe dừng phủ.
Không khí như ngưng đọng. Tất cả đều nín thở.
Rèm xe giật mạnh, bàn tay sần sùi đầy vết sẹo lộ .
Một đàn ông cao lớn bước xuống, giáp sắt màu đen, vương đầy bùn tuyết tan.
Khuôn mặt góc cạnh rám nắng, gió cát mài mòn thành nếp nhăn hằn sâu, ánh mắt sắc bén như chim ưng — chính là Đại tướng quân Tống Kính Thương!
“Cha!” — Tống Vân Tranh kích động bước lên, giọng vang như chuông.
Tống Kính Thương con trai trưởng, vỗ mạnh vai:
“Hay lắm, lắm, Tranh nhi, con khổ !”
Ngay đó, ông đảo mắt tìm kiếm. Khi thấy mẫu , ông nghẹn ngào:
“Con bất hiếu Kính Thương… kính bái ! Con… về !”
Bà lão phu nhân bật , run rẩy nắm lấy tay ông:
“Con về là … về là ! Con trai của …”
Cảnh đoàn tụ xúc động lòng .
Tống Kính Thương ngẩng đầu, lúc thấy gương mặt giống hệt vợ cũ nơi Tống Vân Thư — ông đột ngột khựng .
Đôi mắt từng xuyên qua hàng vạn quân thù giờ tràn đầy chấn động, kinh ngạc, vui mừng và cả nỗi đau như sụp đổ.
Cơ mặt ông co giật, hình to lớn cũng lảo đảo.
“Thư… Thư nhi?” — ông khản giọng gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngay-muoi-muoi-that-lac-tro-ve-dai-tieu-thu-tro-nen-that-sung/chuong-1-2.html.]
Đẩy tay con trai đang dìu, ông bước lảo đảo về phía , giơ bàn tay từng g.i.ế.c bao kẻ thù — giờ đây run rẩy chạm lên gương mặt — nhưng dừng cách một tấc, dám chạm xuống.
“Cha…” — Tống Vân Thư thành tiếng. Giọng cô chứa đầy tủi và khát khao, nhào lòng cha, bật nức nở.
“ là Thư nhi! Là Thư nhi cha tìm !”
Ông ôm chặt lấy đứa con gái từng mất tích. Giọng ông nghẹn ngào, tay thô ráp cứ vuốt lên lưng con gái.
Niềm vui khôn cùng xen lẫn ăn năn xé ruột trào lên như sóng dữ, cuốn trọn ông — như thể cả thế gian đều còn gì ngoài vòng tay .
Tống Vân Thường lặng phía , bộ cảnh .
Tình thương của cha — thứ từng hướng về cô — giờ đây ào ạt đổ dồn lên Tống Vân Thư mà chút giữ .
Cô tay cha run rẩy, tiếng ông nghẹn ngào, thấy Vân Thư đến run rẩy trong lòng ông — niềm hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng cô tắt hẳn, chỉ còn vệt khói lạnh xám tro.
Không một lời hỏi han, một ánh mắt qua, thậm chí cả một cái gật đầu lấy lệ. Cô như hề tồn tại trong khung cảnh đoàn viên lay động lòng .
Một cơn lạnh thấu xương trùm lên cô, khiến cả cứng tại chỗ.
Cô đơn. Lạnh lẽo. Bị loại bỏ . Tất cả những điều lúc đây rõ ràng đến nhức nhối.
Hóa , Tống Vân Thường cô — từ đầu đến cuối — bao giờ tính là một phần trong gia đình .
Chương 2 (2)
Tống Vân Thường đó lâu.
Gió cuối năm lạnh buốt như dao, lùa qua lớp áo lông cáo trắng, nhưng lạnh bằng tấm lưng bỏ quên của cô.
~ Hướng Dương ~
Không ai đầu .
Không ai.
Tất cả ánh mắt, tiếng , giọng trong phủ lúc — đều dành cho “nhị tiểu thư” tìm .
Là Vân Thư, con gái ruột thịt từng mất tích năm xưa.
Còn cô thì ?
Một “Vân Thường” thế, bỏ trong góc tối, ngay cả cha ruột cũng đến.
Tống Vân Thường một lời nào, chỉ lặng lẽ lưng . Không ai gọi cô, cũng chẳng ai giữ cô .
Đôi giày theo bước chân khẽ chạm lên nền đá lạnh, từng tiếng vang lên như gõ tim.
Quản sự thấy cô qua, khẽ giật , nhưng dám lên tiếng.
Vào đến Lãm Nguyệt các, cô gọi Tử Quyên – tỳ nữ hầu tín – dọn dẹp hành lý. Đơn giản, gọn nhẹ.
“Tiểu thư, định ?” – Tử Quyên nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe.
“Đi cũng .” – Giọng cô nhẹ như khói, đôi mắt đen một gợn sóng.
“Người… định thật ? … nhưng ngày mai là đêm Giao thừa , phủ còn tổ chức yến tiệc…”
Tống Vân Thường nàng, cong môi nhạt:
“Vì thế nên sớm. Tránh để phá hỏng niềm vui của họ.”
Cô ngẩng đầu ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống sân, khóe mắt long lanh ánh nước:
“Tử Quyên, đợi cha về mười bảy năm… đến lúc thật sự ông , ông vẫn nhớ đến . Có lẽ… bao giờ thuộc về nơi .”
Tử Quyên ôm lấy cô, bật nức nở.
Trời tối dần. Phủ tướng quân treo đầy đèn hoa, đèn lồng đỏ rực kéo dài từ cổng tận hậu viện. Bọn nha , quản gia, gia nhân hối hả chuẩn tiệc Tất niên, tiếng rộn rã.
Không ai để ý một chiếc xe ngựa đơn sơ, phủ rèm kín mít, lặng lẽ rời khỏi cổng nhỏ phía phủ tướng quân.
Tống Vân Thường ngoảnh .
Nàng thấy cánh cổng từng là nhà , nay trở thành nơi ruồng bỏ nàng nữa.
Mấy ngày , kinh thành xôn xao:
“Nhị tiểu thư phủ tướng quân trở về! Dung mạo như hoa, cử chỉ đoan trang, mang khí chất thanh cao, đúng là con gái ruột của đại tướng quân!”
“Còn vị tiểu thư tên Tống Vân Thường … rời phủ. Không rõ là , cũng chẳng ai nhắc đến nữa.”
Tựa như từng một Tống Vân Thường tồn tại trong gia tộc đó.
bọn họ hề , con gái bỏ — sẽ dùng chính đôi tay , giành tất cả.