Trong tiếng cười nhạo của cả hội trường, sắc mặt Vương Ngọc Phương co giật dữ dội, hai mắt đỏ ngầu như sắp ngất đến nơi.
Còn Trác Chinh, với vẻ mặt hung ác, giơ cao tay định tát tôi một cái. Nhưng trước khi kịp ra tay, anh ta đã bị anh em nhà tôi đ.ấ.m ngã xuống đất.
Trong cảnh tượng hỗn loạn đó, gia đình Trác Chinh và Từ Cương bị đuổi khỏi lễ đường với bộ dạng bẽ bàng, xấu hổ.
Người thân bên nhà trai cũng lần lượt rời đi.
Trước khi đi, Vương Ngọc Phương vuốt lại mái tóc rối bù, trừng mắt nhìn tôi đầy thù hận, buông lại một câu:
"Đến lúc đó đừng có quỳ xuống cầu xin để được làm con dâu nhà này!"
Bố tôi vỗ nhẹ vai tôi trấn an:
"Không sao đâu con gái. Nhà họ Trác không có ai biết điều cả, con gả qua đó cũng không có ngày nào yên ổn. Bố luôn ủng hộ con."
Hơi ấm của ông khiến dòng m.á.u nóng trong tôi dần dịu xuống. Hốc mắt cay cay, tôi không kìm được mà tựa đầu vào vai bố, nước mắt tuôn rơi...
Ba ngày sau vụ hôn lễ tan hoang, Trác Chinh gọi điện cho tôi:
"Uyển Uyển, em đã biết sai chưa? Mẹ anh tự ý đổi bố em quả thật là không đúng, nhưng bà cũng chỉ có ý tốt thôi. Còn em thì sao? Em làm ầm lên như vậy, khiến cả nhà anh mất hết mặt mũi!"
"Mẹ anh tức lắm rồi, em nhanh mua ít thực phẩm chức năng rồi đến nhà xin lỗi đi. Nếu không… bà ấy sẽ thật sự bắt anh ly hôn đấy."
Lúc đó, tôi đang tìm hiểu thông tin du lịch, dự định một tuần nữa sẽ đưa bố đi chơi thư giãn. Nghe vậy, tôi bật cười vì quá tức:
"Trác Chinh, anh đùa cái gì vậy? Người cần xin lỗi là mẹ anh mới đúng! Ngày mai anh rảnh không? Đi cục dân chính ký đơn ly hôn đi. Từ nay, đường ai nấy đi, anh thoải mái tìm một nàng bạch phú mỹ mà cưới."
Trác Chinh còn chưa kịp nói gì thì từ phía bên kia, tiếng Vương Ngọc Phương vọng lại qua điện thoại, giọng mắng chửi om sòm:
"Đồng ý với nó đi! Tao không tin con tiện nhân Lâm Uyển này dám ly hôn thật! Cho mặt mũi mà không biết điều, tao không tin nó bỏ được con trai tao! Cứ suốt ngày dọa ly hôn, tưởng ai sợ chắc? Tao phải xem thử, một con đàn bà đã qua tay chồng mà còn ai thèm lấy nó nữa?!"
Còn có giọng một người họ hàng khác đệm vào:
"Đúng thế! Còn chưa vào cửa mà đã hỗn hào thế này rồi, sau này không dạy dỗ cẩn thận thì còn trèo lên đầu lên cổ mất! Theo tôi, ngày mai phải bắt nó quỳ xuống rót trà, lập quy tắc đàng hoàng mới được!"
Tôi cười lạnh:
"Trác Chinh, mai 9h sáng, mang theo giấy tờ, gặp nhau ở cục dân chính. Ai sợ là cháu nội nhà người đó."
Ngày hôm sau, Trác Chinh đến cục dân chính đúng giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngay-cuoi-me-chong-muon-toi-nhan-lai-nguoi-cha-rac-ruoi/4.html.]
Anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng thẳng thớm, ngẩng cao đầu nhìn tôi đầy kiêu ngạo:
"Lâm Uyển, đây là cơ hội cuối cùng của em. Về nhà xin lỗi mẹ anh đi, giành lấy sự tha thứ của bà ấy, chúng ta vẫn có thể không ly hôn."
"Sau này nhanh chóng sinh cho anh một đứa con trai, cả nhà vẫn có thể sống hòa thuận vui vẻ."
Tôi thậm chí còn chẳng buồn đảo mắt, chỉ quay đầu gọi một tiếng:
"Bố ơi!"
Bố tôi cùng mấy người anh họ vạm vỡ bước ra từ trong cục dân chính.
Trác Chinh tái mặt:
"Bố…"
Bố tôi trầm giọng phất tay:
"Tôi không nhận nổi tiếng 'bố' này của cậu. Mau ký đơn đi, đừng dây dưa nữa."
Môi Trác Chinh mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt lạnh lùng của ba người đàn ông cao to, anh ta chẳng dám cãi một lời, ngoan ngoãn hoàn tất thủ tục ly hôn.
Bước ra khỏi cổng cục dân chính, tôi cầm trên tay tờ giấy chứng nhận ly hôn, mỉm cười nhẹ nhõm nhìn anh ta:
"Mẹ anh chắc vẫn đang chờ tôi quỳ xuống rót trà chứ gì? Nói với bà ta rằng, cả đời này đừng có mơ."
"Muốn làm mẹ chồng tôi? Còn phải xem bà ta có phúc phận đó hay không!"
Một tuần sau, tôi xin nghỉ phép một tháng để đưa bố đi du lịch.
Vừa về đến khu chung cư, tôi phát hiện hàng xóm xung quanh đều len lén nhìn tôi với ánh mắt tò mò, thì thầm bàn tán.
"Bảo sao con bé này cứ quấn lấy bố nó như thế, đến chồng cũng không cần."
"Tôi còn nhớ lúc đó giới thiệu cho ông Lâm một bà tái hôn, ông ấy không chịu. Hóa ra là vì…"
"Ai mà biết được chứ, không có quan hệ m.á.u mủ mà sống chung với nhau lâu như vậy, đóng cửa lại ai biết chuyện gì xảy ra?"
"Ghê tởm quá…"
Những lời bàn tán rời rạc lọt vào tai, khiến tôi lạnh cả người. Tôi túm lấy bà hàng xóm đối diện đang ngồi ăn hạt dưa:
"Bác à, mọi người đang nói gì thế?"