NGÀY CHẦM CHẬM TRÔI - 1 - 5
Cập nhật lúc: 2025-02-25 16:10:27
Lượt xem: 81
1.
Mẹ nói từ lúc sinh ra ta đã như con cún con, thích ngửi tới ngửi lui khắp chốn.
Ta nói vì ta có thể ngửi được mùi hương trên thân mỗi người, mà mỗi người lại có một mùi hương khác nhau.
Mùi của mẹ là hương rượu hoa quế, mùi của tỷ tỷ là hương hoa lan, mùi của ca ca là hương nhựa thông, mùi trên người cha là mùi nhang thắp hương trong Phật đường, ta không thích mùi này.
Mẹ quở ta ăn nói linh tinh, nhà ta không có ai xông hương hết, mùi hương ở đâu ra được.
Về sau, khi bạn thân của tỷ tỷ là Trần Ngọc Như tới nhà ta, ta ngửi thấy trên người Trần Ngọc Như và cả bánh táo nàng ta mang cho tỷ tỷ có mùi ôi thiu nhàn nhạt.
Ta nhân lúc không ai chú ý, cầm bánh ngọt cho Đại Hắc trong viện của ta ăn, tỷ tỷ thơm ngào ngạt của ta sao phải ăn cái thứ đồ thúi như vậy chứ.
Nhưng Trần Ngọc Như vừa đi, Đại Hắc đã rũ đuôi tiêu chảy đầy viện, Lê Thanh cảm thấy chuyện này không đơn giản bèn vội vàng đi tìm mẹ ta.
Mẹ ta nhìn Đại Hắc héo rũ, mẹ cho đại phu trong phủ kiểm tra bánh táo cẩn thận, xong xuôi, mẹ giận dữ vô cùng: “Trần Ngọc Như mới bao tuổi mà lòng dạ đã độc ác như này, rõ là không muốn tỷ tỷ con tham gia hội thi thơ ngày mai đây mà!”
Ta nhíu mũi, lúc mẹ tức giận, trên người mẹ có mùi như pháo hoa á.
Mẹ ôm ta vào lòng, vỗ vỗ lưng ta: “Sao A Tuế lại biết trong bánh táo có thuốc?”
“Trên người tỷ ta có mùi thiu, bánh táo tỷ ta mang tới cũng có mùi thiu, con không thích.”
Mẹ trầm ngâm một lát, sau đó hỏi ta bằng giọng nói ấm áp: “A Niêm, mẹ có mùi gì nào?”
“Mẹ có mùi rượu hoa quế, vừa thơm vừa ngọt, còn cay cay nữa.” Ta rúc vào lòng mẹ, vẻ mặt thành thật: “Nhưng vừa rồi trên người mẹ có mùi pháo hoa.”
“A Tuế, sau này nếu ngửi được mùi không hay trên người người khác, con chỉ nói với mẹ thôi nhé, được không nào?” Mẹ vén tóc rối của ta ra sau tai rồi nói tiếp: “Sau này cũng không được nói cho bất kỳ ai chuyện con ngửi được mùi trên người người khác trừ mùi xông hương nhé.”
2.
Ta nhớ kỹ lời mẹ dặn nên từ đó về sau ta không nói với bất kỳ ai chuyện này nữa.
Nhưng gần đây trong nhà cứ có người tới tìm ca ca của ta nên trong sân cũng thường có mùi hương mới mẻ.
Mẹ nói Lâm gia định ngỏ ý xin cưới tỷ tỷ ta, thanh niên áo xanh gần đây hay tới chính là con cả Lâm gia muốn cưới tỷ tỷ.
“Vậy ca ca áo trắng thì sao ạ?”
Mẹ thoáng ngắt lời rồi cười nói: “Đấy là cậu út Quý gia, lớn hơn con mấy tuổi, tính theo vai vế, con phải gọi thằng bé là tiểu thúc*, sao A Tuế lại hỏi tới tiểu thúc?”
*Tiểu thúc (小叔): em trai nhỏ nhất của cha.
“Trên người huynh ấy có mùi bánh bao, thơm lắm.”
Mẹ vừa cười vừa chọt khẽ vào trán ta: “Thế trên người ca ca Lâm gia có mùi gì nào?”
“Mùi rượu mạnh, loại cay ơi là cay ý ạ.”
Mẹ bảo má Trần phái người bỏ thật nhiều tiền để dò la xem cậu con cả Lâm gia kia trong nhà thế nào. Người thưa chuyện báo rằng, Lâm Húc bề ngoài thì tỏ ra ấm áp, lương thiện nhưng bản chất là kẻ nóng tính, hở tí là đánh chửi người trong viện của hắn.
Sau đó cha cũng biết chuyện, cha rút bánh ngọt trong tay ta đi, cọ qua cọ lại gốc râu trên cằm vào mặt ta, giận dỗi: “Bảo sao ngày nào con nhìn thấy cha cũng chạy biến, hóa ra là vì không thích mùi trên người cha.”
Lúc ta bị cha cọ tới mức cười khanh khách, ngoài cửa có tiếng Trần thúc thưa chuyện rằng cậu út Quý gia tới thăm hỏi cha mẹ ta.
Ta tuột ra khỏi lòng cha, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh mẹ mình, sau khi nhìn Quý Tri Tiết lễ nghi đầy đủ với cha mẹ, ta trộm ngửi ngửi mấy cái.
Mắt ta sáng lấp lánh nhìn Quý Tri Tiết, mùi quả bắc sơn tra!
Sau khi Quý Tri Tiết đi khỏi, ta leo từ trường kỷ xuống, chạy bước nhỏ đuổi theo Quý Tri Tiết, ngẩng đầu nhìn chàng ta: “Huynh muốn cưới tỷ tỷ của ta à?”
Quý Tri Tiết lấy hai xâu mứt hoa quả trong lòng ra, đưa cho ta: “Muội muốn ta cưới tỷ tỷ của muội.”
Ta nhận lấy mứt hoa quả, nghiêm túc gật đầu: “Huynh thơm thơm, tỷ tỷ của ta cũng thơm thơm, ta muốn huynh cưới tỷ tỷ.”
3.
Tỷ tỷ không gả cho Quý Tri Tiết, mẹ nói tỷ tỷ rất có chính kiến, chọn con cả nhà Vệ tướng quân, Vệ Hành.
Ta nghe xong liền nhíu mày, mùi nhang thắp hương trên người Vệ Hành còn nồng hơn cả trên người cha luôn á.
Mẹ lại nói, như thế rất tốt, so ra còn chững chạc hơn cha ta đôi chút.
Ngày tỷ tỷ xuất giá, ta khóc nghẹn đi, không biết Quý Tri Tiết từ đâu chui ra, đưa cho ta một nắm nhỏ hạt thông.
Ta lại hít hà một hơi, hôm nay Quý Tri Tiết có mùi hạt thông.
Cha mẹ đang loay hoay bận rộn bù đầu, Quý Tri Tiết vỗ vỗ gáy ta: “Tỷ tỷ và tỷ phu muội mua nhà ở con phố phía đông nhà muội, sau này ngày nào muội cũng được nhìn thấy tỷ tỷ, đi nào, khóc mệt rồi đúng không, đi ăn cơm thôi.”
Ta cầm hạt thông theo sau Quý Tri Tiết, cảm thấy chuyện này nó cứ thế nào ấy.
Tới khi ta tay trái cầm đồ chơi làm bằng đường, tay phải cầm kẹo mè Quý Tri Tiết mua cho về nhà, ca ca đang dựa ở cổng nhà chờ ta, huynh ấy liếc ta một cái rồi hỏi: “Ăn cơm xong là không tìm thấy người, muội chạy đi đâu thế hả?”
Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~
“Tri Tiết ca ca dẫn muội đi mua kẹo đường ý.”
“Gọi tiểu thúc.”
Ta tỏ vẻ khó hiểu, run run cất tiếng: “Tiểu thúc, Tri Tiết ca ca dẫn muội đi mua kẹo đường ạ.”
Ca ca thở dài, bất lực bóp mặt đứa nắn mãi không nên thân là ta: “Sầm Tuệ Niêm, huynh bảo muội gọi Quý Tri Tiết là tiểu thúc.”
Ta: “A a a a a a.”
4.
Hình như ca ca ta ghét Quý Tri Tiết lắm, vì mỗi lần Quý Tri Tiết tới, ca ca đều ngoác miệng gọi: “Tiểu thúc.”
Còn thò tay đẩy ta, ta thành tâm hiểu ý, cũng gọi theo ca ca: “Tiểu thúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ngay-cham-cham-troi-nelu/1-5.html.]
Thấy mấy tiếng “tiểu thúc” liên tiếp khiến sắc mặt Quý Tri Tiết đen sì, ca ca mới xách cổ ta quay về hậu viện.
Ta ngửa đầu nhìn ca ca, hỏi huynh ấy vì sao lại muốn ta gọi “tiểu thúc” theo huynh ấy.
Ca ca liếc ta một cái đầy vẻ lõi đời, nói gì mà để phòng trước rắc rối có thể xảy ra, khiến Quý Tri Tiết sinh ra bóng ma tâm lý.
Nhưng ta không dám nói với ca ca rằng hình như Quý Tri Tiết không sinh ra bóng ma tâm lý gì hết, mỗi lần hắn tìm gặp ca ca thuận tay mang đồ ăn vặt cho ta, ta có gọi ca ca hay gọi tiểu thúc, hắn đều không thèm để ý.
Nhưng có lẽ Quý Tri Tiết đã nắm được quy luật rồi, nếu đồ ăn vặt mang tới hợp khẩu vị ta, ta sẽ gọi ca ca, nếu không phải loại ta thích, ta sẽ gọi tiểu thúc. Thế là, Quý Tri Tiết bèn đi nghe ngóng, biết được ta hảo ngọt, món yêu thích nhất chính là bánh cuộn đậu đỏ.
Quý Tri Tiết cầm bánh cuộn đậu đỏ trong tay ta đi, dịu dàng nói với ta: “Hôm nay ăn nhiều rồi, ăn nữa sẽ đầy bụng mất.”
Không đợi ta mở miệng kháng nghị, cổ ta tự nhiên ngứa ran, ta giơ tay gãi gãi cần cổ lại bị một cái quạt gõ nhẹ vào tay.
Bỗng, Quý Tri Tiết xích lại gần cúi đầu nhìn cần cổ ta, hương đậu đỏ thơm ngọt phả vào mặt.
Người ta đờ ra, giọng nói cũng run run: “Huynh, huynh đừng sán lại gần thế.”
“Cổ muội bị mẩn đỏ rồi, trưa nay muội ăn gì?”
Lê Thanh chợt nhớ ra, vội la lên: “Trưa tay tiểu thư ăn dê nướng cùng canh thịt dê.”
“Lỗi ta, đậu đỏ và thịt dê tương khắc.” Quy Tri Tiết cầm bình thuốc từ trong tay áo ra, lấy hai viên bón cho ta.
Mắt ta sáng bừng: “Vị sơn tra?”
“Sơ Mẫn hoàn, thêm chút sơn tra cho dễ uống.” Quý Tri Tiết gật gật đầu: “Muội cả ngày thấy gì cũng muốn ăn nên ta chuẩn bị trước loại thuốc này.”
Ta nhìn gương mặt ấm áp của Quý Tri Tiết, không nhịn được hỏi: “Tiểu thúc, sau mỗi ngày huynh lại có một mùi khác nhau vậy.”
Vẻ mặt Quý Tri Tiết hoang mang vô cùng: “Ta chưa xông hương bao giờ mà, mùi A Tuế nói là mùi gì?”
“Hôm qua huynh có mùi hoa đào, hôm nay là mùi đậu đỏ.” Trông ta hoang mang vô cùng, hình như cái người này cứ mang đồ ăn vặt gì tới là trên người sẽ có mùi của món đó vậy, thần kỳ ghê!
“Vậy ca ca muội có mùi gì?”
“Trước kia ca ca có mùi thông, bây giờ là mùi mực.
5.
Sau lần dị ứng đó ca ca bắt đầu làm người gác cổng sống c.h.ế.t đề phòng tiểu thúc, không cho Quý Tri Tiết vào nhà lần nào nữa.
“Hảo hán cũng có lúc thua tiểu nhân.” Ca ca giận dữ vô cùng, nói Quy Tri Tiết hễ rảnh rỗi là qua nhà ta nhất định ôm lòng bất lương.
Ta không nhịn được cãi lại: “Ca ca, thật ra tiểu thúc rất tốt mà.
Ca ca nhéo tai ta, giận đùng đùng, mắng: “Một cô nương như muội rõ là bị bản mặt cáo già của hắn mê hoặc rồi, hắn thì có chỗ nào tốt?”
Lửa giận của ta cũng cháy bùng bùng: “Huynh ấy tốt lắm lắm, người đẹp, lớn tuổi biết thương người, còn cả mỗi ngày một mùi khác nhau nữa.”
Ca ca đần ra, tỏ vẻ hoảng sợ vô cùng: “Gì? Hắn lại còn có mùi người già?”
Mẹ đánh ca ca một cái đau điếng, bảo huynh ấy nếu rảnh rỗi quá chẳng thà đi trông em bé cho tỷ tỷ ta đi.
Dù ca ca không cho Quý Tri Tiết tới nhà nhưng Quý Tri Tiết cũng đã mấy ngày không tới. Mẹ bảo Hoàng Hậu nương nương muốn tổ chức Xuân Nhật yến thật lớn, có lẽ vì thế nên Quý Tri Tiết cũng đang bận.
Mẹ nói ta cũng phải tới Xuân Nhật yến, tới đó rồi ta sẽ được thấy Quý Tri Yến.
Trên Xuân Nhật yến, ta ngồi cạnh mẹ, lặng lẽ thò tay vẫy vẫy với Quý Tri Yến.
Quý Tri Yến vừa nhướng mày nhìn ta thì thái giám trong cung đã cao giọng thông báo: “Bệ hạ, Hoàng Hậu vào!”
Tất cả cùng đứng dậy hành lễ, hành lễ xong ta ngoan ngoãn làm con chim cút núp bên cạnh mẹ.
Hoàng Hậu nương nương nhìn xung quanh một lượt, dịu dàng mở lời: “Con gái út Sầm gia bước ra đây, cho bổn cung gặp mặt xem nào.”
Mẹ chọc chọc ta, ta chỉnh tà váy, bước từng bước nhỏ tiến lên, hành lễ xong xuôi: “Thần nữ Sầm Tuệ Tuế tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế.”
Hoàng Hậu cười dịu dàng, bảo ta đứng dậy rồi nghiêng đầu nói với Thái Tử: “Đây là bé gái ngày nhỏ con bảo giống bánh trôi nước đó, bây giờ đã lớn ngần này rồi.”
Ta quay người hành lễ với Thái Tử: “Thần nữ tham kiến Thái Tử điện hạ.”
Cười nói đôi câu, lúc ta quay về chỗ ngồi, Thái Tử lệnh cho thị nữ đưa hai phần bánh ngọt qua, ta chăm chú nhấm nháp bánh ngọt, không chú ý thấy sự lo lắng trong mắt mẹ.
Sau khi tàn tiệc, chúng ta vừa về tới cửa phủ đã nhìn thấy xe ngựa của Quý gia, xe ngựa của Quý Tri Tiết đi nhanh hơn xe ngựa nhà ta.
Quý Tri Tiết nói có việc muốn tìm ca ca ta thương lượng.
Mẹ ta mệt rồi nên để ta dẫn đường cho Quý Tri Tiết nhưng Quý Tri Tiết biết ca ca ta ở đâu mà, cần ta dẫn đường làm chi.
Quý Tri Tiết nhét hộp đựng thức ăn trong tay cho ta: “Bánh hoa sen.”
À, đường này* thì ta dẫn được.
*Chỉ đường trong bánh ngọt.
Quý Tri Tiết mở hộp ra, đưa cho ta một miếng bánh hoa sen rồi như hỏi vu vơ: “Thái Tử có mùi gì?”
“Mùi hạt vừng.”
Gương mặt Quý Tri Tiết ngập trong dịu dàng, khóe mắt cũng ánh lên nét cười: “Ý muội là tâm tư hắn đen tối?”
Ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải không phải, Thái Tử ca ca có mùi ngọt như nhân bánh vừng cơ.”
Quý Tri Tiết đen mặt, rút bánh hoa sen trong tay ta rồi quay đầu đi thẳng, nói gì mà ta cả ngày gặp ai cũng gọi ca ca.
Ta nhìn vụn bánh hoa sen trên đầu ngón tay, không nhịn được lẩm bẩm: “Đâu phải gặp ai cũng gọi ca ca đâu, ta gọi huynh là thúc thúc mà.”
Quý Tri Tiết cầm bánh hoa sen đi nhanh hơn.