Nghe chồng , trong bụng bà Tâm ôm một mớ tức tối nên bà liền liếc ông khó chịu mở miệng gắt lên
-Ông thì cái gì chứ? Nó giữ chồng để cho chồng nó lung suốt ngày mà ? Hỏi tới thì nó ? Vậy hỏi ông bỏ tiền bỏ của để cưới dâu gì cho tốn thêm một mớ hả?
Bà Tâm dứt lời ông Dũng chặc lưỡi
-Ôi bà cái gì mà kỳ cục. thấy giữ chồng như bà mới chuyện đó?
Bà Tâm chột chồng luôn miệng
-Ông là ý gì hả?Đừng mà xỏ xiên ?
Rồi bà Tâm sang hỏi Lan Chi
-Còn thằng Sơn Anh Lan Chi?
Lan Chi len lén đưa mắt lên lầu trả lời chồng
-Dạ Sơn Anh hôm về muộn nên còn ngủ ạ?
-Trời ơi là trời giờ mà còn ngủ? Con lên thỉnh nó xuống đây cho tao biểu?
-Dạ con liền !
Lan Chi thót tim với bà Tâm nên liền nhanh lên phòng. Sơn Anh tỉnh, đang tựa lưng tường, mặc một bộ pijama thoải mái hút thuốc phì phà.
Thấy Lan Chi Sơn Anh khó chịu lên tiếng
-Mới sáng cô tâu cáo gì mà lớn tiếng giữ hả?
Lan Chi phòng, thấy chăn gối bừa bộn, Sơn Anh hỏi nên cô gấp chăn mệt mỏi trả lời
-Anh nghĩ nhiều chuyện lắm để mà mách ?
-Thế la ó ỏm tỏi ở nhà hả?
-Mẹ gọi đó? Xuống hỏi bà.
Sơn Anh nên liền dụi điếu thuốc đưa tay cầm đầu thuốc còn dỡ và hất mặt bảo Lan Chi.
-Cô đem tàn thuốc bỏ sọt rác cho ?
Lan Chi bất chợt Sơn Anh, trông cũng trai, hôm nay kỷ còn phần xuất sắc, đôi mày rậm, vầng trán cao, trắng nhưng cái lười chảy thây và vô cùng khó ưa. Bất giác Lan Chi nhếch môi đáp
-Anh liệt. Sọt rác ở gần kìa? Sao tự bỏ sai ?
Sơn Anh nheo mắt ngó xuống, đúng là sọt rác ở gần thật. mà mà chỉ sai khiến Lan Chi thôi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nga-re-cuoc-doi/chuong-8.html.]
- cô là vợ ? Chồng bảo thì vợ !
Lan Chi đáp ngay
-Vậy thì chặt cụt tay cụt chân của cho thành bại liệt , lúc đó sẽ nguyện suốt đời ở bên chăm sóc phụng dưỡng cho !
-Cô nín , cô nghĩ cô là ai hả? Đối với cô vẫn chỉ là một con osin thôi cô hiểu ?
Lan Chi Sơn Anh , trong lòng càng thêm bực nên cô càng buộc trả lời
-Ừ cho dù là osin chăng nữa nhưng cũng giống như cái loại vô công rỗi nghề như ? Sáng đêm đàn đúm với gái? là đồ bạc nhược, ăn thì mà chẳng chịu .Chẳng một chút gì gọi là bản lĩnh của đàn ông cả?
Sơn Anh lúc giận đến đỏ cả mặt, liền giơ thẳng tay lên Lan Chi hăm dọa
-Cô mà còn trả treo nữa tát vô mặt cô bây giờ đó?
Lan Chi hất mặt lên trừng mắt Sơn Anh
-Anh ngon thì đánh , đừng nghĩ dùng bạo lực thì sẽ khiến im miệng?Mấy tháng nay về đây cũng là đầu những lời và những hành động như một kẻ côn đồ từ . Nên quen .
-Cô!!!
Sơn Anh kiềm chế sự ngang ngạnh của Lan Chi nên liền vung tay định tát cho Lan Chi một cái. kịp chạm mặt cô thì tay khựng khi tiếng gọi nhà của vọng lên
-Lan Chi ơi thằng Sơn Anh nó dậy ? Bọn bây giống ôn gì mà tao gọi nãy giờ cũng chịu xuống hả?
Lan Chi gọi. Liền lên Sơn Anh một câu cô cũng khỏi phòng
-Nếu và bất hòa thì đó là của chứ do ? Mẹ gọi xuống đó?
Sơn Anh Lan Chi gọi với
-Nè cô chờ với. Có hả?
….
Lan Chi thẳng bếp. Còn Sơn Anh thì lỮng thững vòng phòng khách, ngáp ngắn ngáp dài lầm bầm
-Mới sáng gì mà gọi gấp quá hả ?
Bà Tâm Sơn Anh mà chỉ lắc đầu
-Chín mười giờ trưa đó ông con. Sớm cái gì nữa hả? Con đó lớn cũng phụ gì cả? Suốt ngày bê tha bên ngoài mãi.
Sơn Anh xuống, dáng vẻ mệt mỏi dựa đầu ghế và nhắm mắt. Miệng thì cử động lên tiếng
-Con dạy cho Lan Chi cách chạy xe máy để chở công việc còn đòi gì nữa. Còn con con chơi là quyền của con chứ? Mẹ cứ cằn nhằn mãi nhức cả đầu.