Họ rất keo kiệt với tôi.
Thật ra họ cũng rất keo kiệt với chính bản thân mình.
Đêm giao thừa, ba người chỉ có ba món ăn trên bàn.
Món thịt duy nhất là một con gà.
Ba tôi chỉ cần vài hạt đậu phộng là có thể say xỉn, ông ta ăn thịt gà như thể sợ tôi và mẹ giành mất phần.
Vậy mà mẹ tôi vẫn chuẩn bị rất nhiều chai rượu trắng mới cho ông.
Ba tôi hiếm hoi mới khen mẹ tôi: "Rượu này rẻ quá, cay lắm, lần sau mua loại tốt hơn."
Chẳng bao lâu sau, ông ta đã lăn ra ngủ.
Tôi chủ động dọn dẹp mấy món còn lại trên bàn, mang vào bếp.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lén lấy một cái bát, bỏ vào ít thịt gà và nước súp còn sót lại.
Trời đã tối, tiếng pháo và tiếng cười trong làng vẫn chưa dứt.
Đêm giao thừa ai cũng thức khuya.
Tôi đoán chắc họ đang ngồi trước ti vi, trò chuyện đợi xem Gala Tết.
Chỉ có nhà tôi, ngoài tiếng ngáy của ba tôi, là tiếng thở dài của mẹ.
Tôi đi bộ chậm rãi trên đường, không khí đầy mùi pháo.
Căn nhà của ông nội tối om.
Tôi gõ cửa.
Một lát sau, ông mới ra mở.
Thấy tôi, ông lập tức cười tươi: "Tiểu Nữu về rồi à? Ăn chưa?"
Trong bát chẳng còn bao nhiêu thịt ngon, tôi thấy hơi ngại.
Nhưng tôi vẫn đưa bát qua: "Ba con bảo mang ít thịt cho ông ăn."
Chắc ông biết tôi nói dối, nhưng không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng khuyên: "Con về sớm đi, đừng để họ nổi giận."
"Không sao đâu, họ ngủ rồi."
May là thịt gà hầm nhừ, ngay cả ông - người đã rụng gần hết răng - cũng có thể nhai được phần ức dai còn lại.
Nhà tôi, mẹ thì hận ba.
Ba thì hận cuộc đời bất công, không để ông ta trở thành người giàu có một cách vô lý.
Hồi còn trẻ, ông ta đã giật tiền trong nhà, rồi mắng ông bà: "Các người sinh ra tôi thì phải lo cho tôi!"
Chỉ có tôi là có cảm tình khác biệt với ông nội.
Tay phải của ông hơi yếu.
Không phải do tuổi già, mà là do hồi bé ông ôm tôi thì bị ba dùng gậy đánh trúng.
Khi đó, để bảo vệ tôi, ngón tay ông bị thương đến mức không thể duỗi thẳng.
Nhưng ông không đánh lại được ba, chỉ có thể chửi mắng đứa con trai do chính mình sinh ra.
Ba tôi lúc đó còn cười đắc ý: "Nuôi không nổi thì đừng đẻ, ai bảo ông đẻ ra tôi?"
Trên bàn ông còn nửa bát mì.
Mì nấu cùng dưa chua.
Nhìn mà thấy xót xa.
Có lẽ vì dở quá hoặc không ngon miệng, ông chỉ ăn được nửa bát là bỏ.
"Súp nguội rồi, hâm nóng ăn tiếp đi."
Ông vừa ăn vài miếng, tôi mới chợt nhớ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/neu-toi-la-chau-trai-cua-ong-thi-tot-biet-may/3.html.]
Bếp củi quê nhà nồi to, một bát nhỏ nước súp gà trông thật thảm hại.
Hai ông cháu ngồi bên bếp, đốt lửa, cũng thấy ấm áp hơn nhiều.
"Ông ơi, ngày kia con đi rồi."
"Đi là tốt." Ông đứng dậy, xoa tay lo lắng, rồi quay vào phòng, lát sau cầm ra một túi ni-lông.
Bên trong là một xấp tiền lẻ, nhàu nhĩ và rời rạc.
"Ông ơi, con tự kiếm được tiền mà."
Ông nhét tiền vào tay tôi: "Ông biết chứ, nhưng tiền này ông không dùng đến, cho con."
Không phải ông không cần, mà là ông không muốn dùng.
Ông chỉ ăn vài miếng là ngừng, tôi hỏi sao không ăn nữa, ông nói ăn nhiều không tiêu hóa được.
"Năm mới vui vẻ nha, ông ơi."
Tôi nói vậy, ông nhìn tôi cười: "Sau này về thành phố, nhớ tự chăm sóc mình nhé."
"Dạ, mà nếu con nhớ ông thì sao?"
Ông lắc đầu: "Đừng nhớ nữa, ông cũng sống chẳng còn được bao lâu."
Câu đó khiến tôi buồn đến nghẹn ngào.
Ngoài cửa sổ dần trở nên yên tĩnh.
Người ta đón Tết, sum vầy, vui vẻ.
Còn tôi thì hỏi: "Ông ơi, nếu ông c.h.ế.t rồi, con biết phải làm sao đây?"
–
Tôi lén thu dọn hành lý.
Nhưng lại sợ có biến, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại để hành lý vào chỗ cũ.
Chỉ là mấy bộ quần áo lặt vặt, mất thì thôi.
Chỉ cần tôi có thể quay lại thành phố, thế nào cũng được.
Nhưng tôi đã nghĩ quá đơn giản.
Đêm trước ngày lên đường,
Chứng minh nhân dân giấu trong ngăn bí mật của túi đã biến mất.
Tôi biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến ba mẹ tôi.
Chỉ là mẹ tôi không chịu thừa nhận: “Mẹ có đụng gì đến túi của mày đâu, mất chứng minh nhân dân thì liên quan gì mẹ?”
Thật ra tôi không nói với bà rằng chỉ cần có điện thoại là vẫn có thể đi được.
Coi như mất chứng minh thật đi.
Nhưng giờ mà muốn chạy ngay thì hơi rắc rối.
Tôi giả vờ không thể về được, gào lên điên cuồng với ba mẹ: “Trả chứng minh cho con, hôm nay con phải đi, sếp đang đợi con quay lại làm, nếu con không về kịp thì sẽ mất việc!”
Ba tôi đắc ý: “Mất thì mất, vừa hay lấy chồng!”
Mẹ tôi ngồi trên giường đan len, không chút lo lắng: “Mẹ thấy mất chứng minh là chuyện tốt, là ý trời đó, con ở lại lấy chồng đi. Chứ về già sinh con sẽ khó.”
Thật là nực cười.
Chính bà cũng từng hận, vậy mà giờ lại kéo tôi xuống hố.
“Ba mẹ, lương con giờ một tháng hơn năm ngàn đó.” — Thật ra tôi đã giấu đi mức lương thật sự, vì sợ bà cho rằng tôi có thể bán được giá cao hơn.
Quả nhiên, ba tôi vừa nghe thì cười toe toét: “Vậy cưới xong hai đứa cùng đi làm, tiền cưới này không thể ít hơn ba chục ngàn đâu.”
“Con mà không đi làm lại thì mất việc, ba mẹ để con đi đi, sau này mỗi tháng con sẽ gửi tiền về.”