Nếu Năm Tháng Có Thể Quay Đầu - 8 (Hết)

Cập nhật lúc: 2025-04-07 15:53:11
Lượt xem: 377

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho đến một buổi chiều mùa thu, nắng nhẹ gió hiền, tôi nhận được cuộc gọi từ con gái đang làm việc. 

 

Nó nói A Triệu vừa gọi cho nó, bảo rằng Lục Phong Bạch bị bệnh. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Là căn bệnh thường gặp ở người già — tai biến do huyết áp cao. 

 

Không còn tôi bên cạnh nhắc nhở thường xuyên, ông ta chắc hẳn đã quên không uống thuốc huyết áp dù chỉ một lần. 

 

Tôi đưa số của A Triệu ra khỏi danh sách chặn. 

 

Từ sau lần nó chỉ trích tôi vì đòi ly hôn, khiến tôi đau lòng tột cùng, tôi đã chặn số của cả nó lẫn Lục Phong Bạch. 

 

Dù sao thì, mẹ con cũng là ruột thịt, cắt không đứt. 

 

Cũng chẳng thể thật sự cả đời không gặp lại. 

 

“Mẹ à, con biết mẹ và ba đã ly hôn rồi.” 

 

“Nhưng giờ ba bệnh rồi, rất mong được gặp mẹ một lần.” 

 

“Mẹ có thể…” 

 

Tôi chưa để nó nói hết câu, đã dứt khoát từ chối.

 

“Chuyện của ông ấy, từ nay về sau không còn liên quan gì đến mẹ nữa.” 

 

Tôi cúp máy. 

 

Không hề cảm thấy mình tàn nhẫn. 

 

Bởi lẽ, khi tôi vì cái nhà này mà đầu tắt mặt tối, lúc nào cũng ngụp lặn trong gian khó, thì hai cha con họ, chưa từng giúp tôi được một chút gì. 

 

Tôi tưởng rằng, mình đã từ chối đủ dứt khoát rồi. 

 

Nhưng A Triệu vẫn không ngại đường xa, tìm đến chỗ tôi. 

 

Lúc đó tôi đang ở công viên trong khu dân cư, cùng mấy bà bạn lớn tuổi tập bài múa quảng trường mới học. 

 

“Mẹ…” 

 

Dù tôi muốn giả vờ không nghe thấy, nhưng một khi nó đã đến, chắc chắn sẽ không dễ gì bỏ cuộc. 

 

Chắc cũng nên ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng. 

 

Dù sao, ông ta cũng là cha ruột của con gái tôi. 

 

Cho dù từ nhỏ đến lớn, con bé chưa từng nhận được chút hơi ấm nào từ tình cha. 

 

Nhưng con gái tôi từng nói, có một điều không thể trốn tránh, đó gọi là — trách nhiệm.

 

“Mẹ à, ba bây giờ không cần gì cả, ông chỉ mong mẹ có thể đến thăm ông một lần.” 

 

Sợ tôi hiểu lầm rằng họ muốn tôi quay về chăm sóc Lục Phong Bạch khi ông bệnh, con trai nói thẳng ra mục đích của mình một cách rõ ràng. 

 

“Con và ba đã biết mình sai rồi.” 

 

“Nếu không có mẹ dành cả mấy chục năm hy sinh cho gia đình, con sẽ không lớn lên được như bây giờ, ba cũng sẽ không được mẹ chăm sóc chu đáo đến thế.” 

 

“Con xin lỗi vì những lời hỗn láo con đã nói với mẹ.” 

 

Lời con trai nói chân thành đến lạ, không hề có vẻ giả tạo hay là đang cố gắng lừa dối tôi để đạt được mục đích gì. 

 

Có lẽ, trong khoảng thời gian tôi rời đi, họ đã dần nhận ra sự quan trọng của tôi. 

 

Họ đã từng không biết trân trọng, coi mọi sự hy sinh của tôi là điều đương nhiên. 

 

Đến lúc này, người từng hi sinh ấy không còn muốn hi sinh nữa, họ mới bắt đầu thấy hối hận, mới biết thế nào là áy náy. 

 

Chỉ tiếc rằng… họ đã nhận ra quá muộn. 

 

Một khi con người đã tuyệt vọng đến tột cùng, khi trái tim đã hoàn toàn nguội lạnh, thì cho dù đối phương có thay đổi ra sao…

 

Cũng sẽ chẳng có gì thay đổi. 

 

Người đã c.h.ế.t còn không thể sống lại, huống chi là một trái tim đã lạnh. 

 

“A Triệu, em về đi. Nếu ba cần người chăm sóc, chị có thể bỏ ra một nửa số tiền để thuê một bảo mẫu.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/neu-nam-thang-co-the-quay-dau/8-het.html.]

Con gái tôi khi nói những lời này, sắc mặt hoàn toàn bình tĩnh. 

 

Vì trách nhiệm, nó sẵn sàng chia sẻ một nửa chi phí thuê người chăm sóc. 

 

Nửa còn lại là do A Triệu hay Lục Phong Bạch chi trả, nó cũng chẳng bận tâm. 

 

“Bỏ ra một nửa tiền? Chị biết bây giờ thuê bảo mẫu tốn bao nhiêu không?” 

 

“Con còn phải nuôi gia đình, trả nợ nhà, trả nợ xe, em lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” 

 

“Ba đã đưa hết tiền cho mẹ rồi, giờ chẳng lẽ mẹ không nên đưa lại một phần sao?” 

 

Quả nhiên, trước giường bệnh lâu ngày chẳng có con nào hiếu thảo. 

 

Lục Phong Bạch mới chỉ bệnh được vài hôm, đứa con trai được ông cưng chiều từ nhỏ, đã bắt đầu than vãn, không muốn tốn tiền. 

 

Không định để tôi chăm sóc thì là thật. 

 

Nhưng muốn moi tiền từ tay tôi — cũng là thật.

 

Đây chính là lòng người. 

 

“A Triệu, số tiền đó là món nợ mà ba con đã tích lại suốt bao nhiêu năm nay.” 

 

“Người làm bao nhiêu nghiệp, thì phải trả bấy nhiêu nợ.” 

 

“Số tiền đó, mẹ sẽ không đưa ra. Nếu con vẫn còn coi mẹ là mẹ, thì đi đi.” 

 

Có lẽ A Triệu thật sự mang theo sự hối hận mà đến, hy vọng tôi có thể gặp Lục Phong Bạch một lần. 

 

Cũng có lẽ là vì thật sự không còn cách nào khác. 

 

Dù sao thì, Lục Phong Bạch đang nằm viện, cần tiền để điều trị. 

 

Thuê y tá, thuê người chăm sóc, cũng đều phải tốn tiền. 

 

Nhưng những điều đó, thì có liên quan gì đến tôi nữa? 

 

Sự bao dung lớn nhất của tôi, chính là không ngăn cản con gái mình làm tròn nghĩa vụ mà nó muốn thực hiện. 

 

“Mẹ, mẹ thật sự nhẫn tâm nhìn ba con cô độc không ai bên cạnh sao?” 

 

“Trước khi con ra khỏi nhà, ông ấy còn nói với con, chỉ cần được gặp mẹ một lần, dù có chết, ông ta cũng cam lòng.” 

 

Lục Phong Bạch có lẽ đã nói thật. 

 

Giờ đây, ông ta thật sự mong được chết. 

 

Bởi vì người phụ nữ mà ông đã yêu suốt cả cuộc đời — Tần Uyển, đã rời khỏi thế gian này trước ông một bước. 

 

“Vậy thì… để ông ta đi đi.”

 

“Không phải nên sớm đi gặp lại người phụ nữ đó hay sao?” 

 

Nói xong, tôi không quay đầu lại, khoác áo rồi rời khỏi nhà. 

 

Mặt trời đã gần lặn. 

 

Ánh hoàng hôn trải dài trên những tán cây dâu già, cảnh sắc như vậy, làm sao không thể gọi là đẹp? 

 

Đừng nói rằng chiều tà u ám, vì ánh chiều vẫn còn nhuộm rực cả bầu trời. 

 

Tôi tìm một chiếc ghế dài, ngồi xuống, lặng lẽ nhìn mặt trời chìm dần nơi chân trời. 

 

Cảm thán về sự vội vã của năm tháng, cũng cảm thán về cuộc đời phong sương của chính mình. 

 

May mắn thay, trong quãng đời còn lại, tôi đã chọn sống cho chính mình. 

 

May mắn thay, sau một đời vất vả, tôi vẫn có thể đón nhận sự tái sinh của bản thân. 

 

Đời người như một vở kịch, màn mở màn khép, dù đoạn đường phía trước có gian nan thế nào đi nữa, thì nó vẫn là phong cảnh và ý nghĩa riêng biệt của cuộc sống. 

 

Bất kể con đường tương lai ra sao, tôi cũng sẽ không hối hận với lựa chọn ngày hôm nay. 

 

Bởi vì, phần đời còn lại của tôi sẽ luôn hướng về phía mặt trời. 

 

Trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại, và can đảm đón nhận tất cả những gì đang chờ ở chặng đường phía sau.

 

(Hết)

Loading...