Nếu Ánh Trăng Không Đáp Lại - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-03-08 12:19:05
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cho tôi thêm một cơ hội, tôi theo đuổi em lại từ đầu có được không?"
Tôi hất tay Tạ Thời Nghiễn ra, cảnh cáo anh ta, "Tôi đã ba mươi tuổi rồi, Tạ Thời Nghiễn, nếu ngày mai trên các trang mạng xuất hiện tin tức chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ h//ận anh suốt đời."
Lại nhớ ra điều gì đó, tôi cười nhạt, "Anh thật sự đã tìm tôi sao? Với khả năng hiện tại của anh, tìm được tôi chẳng khó đâu."
Nếu anh thật sự muốn tìm tôi, chúng tôi đã không phải chia xa suốt mười hai năm.
"Anh chỉ chơi đùa thôi, thấy tôi ngoan ngoãn nhất, giả vờ thâm tình cái gì?."
Tạ Thời Nghiễn thất thần quỳ dưới ánh đèn đường, như thể anh chưa bao giờ cảm thấy sự thất bại như vậy.
Anh buông tay tôi ra, để mặc tôi rời đi.
Vừa bước vào tòa nhà, một bóng đen bất ngờ đè xuống.
Tôi hoảng hốt, tay đang xoay chìa khóa xe cũng rơi xuống đất một cách rõ ràng.
"Ai!"
Tôi cảnh giác hét lên.
Bỗng nhiên, có người ôm lấy tôi từ phía sau.
Mùi gỗ đàn hương quen thuộc và dễ chịu tràn vào mũi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, là Bùi Ký Ngôn.
Bùi Ký Ngôn, thiếu gia của nhà họ Bùi, chủ tịch tập đoàn Bùi Thị.
Cũng là bạn trai cũ của tôi.
Và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ấy sẽ là chồng tôi.
Đầu tôi hơi đau//nhức.
Hai mắt tôi khép lại, cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.
Tôi đưa tay đẩy Bùi Ký Ngôn ra, ngẩng đầu lên nhìn anh dưới ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường.
Anh mặc bộ vest xám, khí chất của người có địa vị cao rất đáng//sợ, mang theo một sự áp lực khó tả.
"Hôm nay sao anh không đi dự buổi tiệc từ thiện?"
"Em nói cho tôi biết, tại sao sáu năm trước em lại đột ngột bỏ đi, tôi sẽ nói cho em biết."
Ngay lập tức, ký ức của tôi trở lại sáu năm về trước, ngay đêm mưa đó.
Khi nhận được tin nhắn tôi muốn chia tay, Bùi Ký Ngôn từ bệnh viện chạy ra, tay còn đang cắm//kim truyền dịch.
"Tại sao lại chia tay? Tô Khuynh Lạc, anh không muốn chia tay."
Anh ấy liên tục làm việc trong tháng, rồi bị bệnh//dạ dày và phải nhập viện.
"Anh không muốn chia tay."
Ánh mắt Bùi Ký Ngôn dừng lại trên mặt tôi, trong mắt anh, những ánh sáng lấp lánh mờ dần, vỡ ra từng mảnh nhỏ.
"Chỉ là tôi chán rồi, Bùi Ký Ngôn, tôi hy vọng chúng ta đừng gặp lại nữa."
Anh siết//chặt tay tôi, lưng hơi cong lại, sự yếu đuối ẩn giấu trong dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của anh bỗng lộ ra.
"Tại sao! Em cho anh một lý do, chúng ta không phải đã hứa, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ sẽ kết hôn sao? Có phải anh làm sai điều gì không? Anh sẽ sửa, anh sẽ thay đổi, có được không?"
Tôi mạnh mẽ hất tay anh ra, lặp lại những lời tôi vừa nói.
Khuôn mặt anh đột nhiên biến sắc, thở dốc dữ dội.
Cái túi trong áo anh trống rỗng, "Thuốc đâu!"
"Tô Khuynh Lạc, sao em không đến bệnh viện thăm anh? Có phải em sẽ không quay lại nữa không?"
Thật là nhếc nhác
Trái tim của anh ấy đập mạnh mẽ, nhanh chóng chìm vào làn nước lạnh ẩm ướt.
"Tôi có đến, lúc đó anh đang hôn mê."
"Dưỡng bệnh thật tốt, một căn bệnh dạ dày nhỏ mà có thể đ//ánh bại được anh, anh yếu đuối quá rồi đấy."
Đôi mắt tôi bỗng nhiên chua xót, tôi im lặng, quay đầu không nhìn anh ấy.
Quay người muốn rời đi.
Nhưng Bùi Ký Ngôn lại mạnh mẽ ôm chặt tôi vào lòng, "Em có thể đừng đi không? Anh sợ anh sẽ không tìm được em."
Nhưng tôi vẫn đi.
Ngày tôi rời khỏi Lăng An, tuyết rơi dày chưa từng có.
Một lần chia xa là sáu năm.
...
"Em thích kiểu đó sao? Em với anh ta còn có nhiều câu chuyện như vậy à?"
Tôi hơi nghiêng đầu, ngay lập tức đối diện với đôi mắt lạnh lùng đến mức không có cảm xúc của anh.
Bàn tay của anh lạnh lẽo, nắm chặt lấy gáy tôi, lạnh đến mức tôi phải rùng mình.
Bùi Ký Ngôn vốn định đến buổi tiệc từ sớm, nhưng khi vừa đến, anh đã nhìn thấy Tạ Thời Nghiễn nắm tay tôi rời khỏi phòng riêng.
Anh buông tôi ra, cúi xuống nhặt chiếc chìa khóa xe trên đất và nhét vào tay tôi.
Tôi lùi lại hai, ba bước mà không nhận ra.
Bùi Ký Ngôn có vẻ ngoài rất đẹp và mạnh mẽ, đường nét trên gương mặt thanh thoát,yết hầu rõ rệt.
Khi ánh sáng mờ ảo từ cửa chiếu qua, anh ấy giống như một hình bóng quyến rũ trong bóng tối.
"Tôi mới biết được một người chỉ có thể ước một điều ước vào sinh nhật mà thôi, điều ước thứ hai sẽ không linh nghiệm."
Mỗi năm vào sinh nhật, Bùi Ký Ngôn đều ước một điều giống nhau.
Mong những người mình yêu đều khỏe mạnh.
Mong "Tô Khuynh Lạc" sẽ sớm quay trở lại
Sinh nhật năm ba mươi tuổi của anh, khi anh ước xong, ngọn nến không may bị tắt trước thời gian.
Anh chỉ ước được một điều duy nhất.
"Mong Tô Khuynh Lạc sẽ sớm quay lại."
Và điều đó thực sự trở thành hiện thực.
"Điều ước gì?"
Tôi mím môi.
"Bùi Ký Ngôn, tôi chỉ trở về để phát hành cuốn sách mới của mình, tôi sẽ không ở lại lâu đâu."
Câu nói này không có nhiều sức thuyết phục.
Rõ ràng Bùi Ký Ngôn cũng không tin.
"Tô Khuynh Lạc, em rốt cuộc còn muốn cứng miệng đến bao giờ?"
Bùi Ký Ngôn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, làn sóng ngầm trong đôi mắt anh dâng trào.
Cảm xúc gần như sắp bộc phát ra ngoài.
Tôi nhớ anh ấy luôn là người giỏi che giấu cảm xúc.
Trong giới kinh doanh, khi giao tiếp với người khác, cảm xúc không thể để lộ ra ngoài, đó là điều anh ấy dạy tôi.
Tôi cúi mắt, lo lắng vặn//vẹo ngón tay.
Đêm tối im lặng.
Bùi Ký Ngôn lại gọi tên tôi.
"Tô Khuynh Lạc..."
Tôi cắt lời anh, "Bùi Ký Ngôn, chúng ta kết hôn đi."
6.
"Em nói lại một lần nữa? Ai é//p em phải kết hôn với tôi?"
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Anh đột ngột siết//chặt cổ tay tôi.
Tôi cảm nhận được tay của Bùi Ký Ngôn đang run lên.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, "Tôi nói, chúng ta kết hôn đi, dù sao cuối cùng cũng phải kết hôn thôi."
Câu sau tôi nói vô cùng thiếu tự tin.
Không khí dường như sắp đông cứng lại.
Tôi trở về Trung Quốc vì Bùi Ký Ngôn.
Công ty của cha dượng tôi gặp vấn đề tài chính, khi không còn cách nào khác, ông ấy mới nghĩ đến tôi.
Ông yêu cầu tôi kết hôn với Bùi gia để cứu vãn tình hình.
Tôi hoàn toàn không có quyền từ chối.
Ngày xưa khi đi du học cũng vậy, tôi không có quyền từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/neu-anh-trang-khong-dap-lai/chuong-3.html.]
Tôi vẫn mong Bùi Ký Ngôn sẽ phản kháng lại.
Nhưng kết quả anh ấy…
Lập tức đồng ý.
Cha dượng tôi bên ngoài cuộc nói chuyện thử thăm dò có thái độ của anh.
Bùi Ký Ngôn suy nghĩ một lúc rồi trả lời trong điện thoại, "Được, nhưng Tô Khuynh Lạc có quyền từ chối."
Vài ngày trước, tôi còn cùng Bùi Ký Ngôn ăn một bữa.
Trên sân thượng của tòa nhà.
Khi nghe tiếng của nhân viên phục vụ, Bùi Ký Ngôn quay lại nhìn tôi.
Gió chiều buổi tối thổi nhẹ, chúng tôi vô tình gặp lại nhau sau bao năm.
Tôi không yên tâm cầm cốc thủy tinh, thỉnh thoảng liếc nhìn anh, vẫn là vẻ ngoài mà tôi nhớ.
Chỉ có điều, giờ đây anh ấy trông lạnh lùng hơn, vẻ kiêu ngạo năm xưa đã mất đi, đường nét trên khuôn mặt trở nên cứng cáp và gọn gàng.
Không ai có ý định phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.
Cho đến khi món ăn được dọn lên.
"Không biết khẩu vị của tiểu thư Tô có thay đổi không."
Không, tất cả đều là những món tôi thích.
Ánh mắt của Bùi Ký Ngôn vẫn dừng trên mặt tôi, mặc dù đã qua một thời gian dài, nhưng vẫn như lúc ban đầu.
"Cảm ơn sự tiếp đãi của ngài Bùi ."
Vì gia đình họ Tô, tôi đành phải cúi đầu.
Bùi Ký Ngôn phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Được, sáng mai 9 giờ, tôi sẽ đến đón em."
"Nếu em lại dám lừa tôi, tôi sẽ không tha thứ cho em."
Bùi Ký Ngôn đã thức trắng đêm, có lẽ anh ấy đã nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không hiểu tại sao cục đăng ký kết hôn lại không mở cửa vào ban đêm.
Khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, tôi vẫn cảm thấy không thể tin được.
Tất cả diễn ra nhanh đến mức như một giấc mơ.
"Thẻ ngân hàng, sinh nhật của em, địa chỉ nhà tôi đã gửi cho em rồi, mã khóa cửa là sinh nhật của em."
Còn Bùi Ký Ngôn thì phải bay sang Châu Âu công tác nửa tháng.
Chúng tôi không liên lạc thêm nữa.
Anh ấy rất bận, tôi cũng vậy.
Tôi bận với công việc phát hành sách mới, bận gặp gỡ người hâm mộ.
Và còn bận chuyển nhà nữa.
Ngay khi tôi vừa bàn xong việc in ấn với nhà xuất bản, điện thoại của cha dượng lại gọi đến.
Ông muốn tôi đi ăn tối cùng ông.
Đêm xuống.
Chờ rất lâu mà vẫn chưa đầy đủ người.
Khi tôi vừa ra khỏi phòng riêng để hít thở không khí, tình cờ gặp phải Tô Miên.
Em gái cùng mẹ khác cha của tôi.
Cô ta trang điểm kỹ càng, nhưng chiếc váy đỏ trông có vẻ hơi quê mùa.
Cô ta thấy tôi cũng hơi ngạc nhiên.
Sau đó nụ cười trên khuôn mặt cô ấy lập tức tắt ngúm.
"Chị?"
Trước mặt cô ta là một người phụ nữ mặc chiếc váy đen cổ chữ V, thân hình mảnh mai có thể nhìn thấy qua cửa sổ mờ mờ.
Cô ấy trang điểm rất kỹ, đôi môi đỏ thắm đầy quyến rũ, không chút tỳ vết.
Từ sau kỳ nghỉ hè năm tôi tốt nghiệp cấp ba, tôi đã dùng tiền tiết kiệm để phẫu//thuật mắt cận.
Khi bỏ kính ra, tôi hoàn toàn khác biệt với trước kia.
Tôi trở nên rạng rỡ đến mức Tô Miên không nhận ra.
"Bố em nói chị về nước rồi, lúc đầu em còn không tin đấy."
Tô Miên cố tình vung tay áo, để lộ chiếc vòng ngọc trên cổ tay, màu đỏ trong suốt.
Đó là di vật duy nhất của cha tôi trước khi ông qua đời.
Trước đây nó luôn được mẹ tôi giữ, tôi nghĩ khi tôi đủ tuổi sẽ được nhận, nhưng cuối cùng lại trao cho Tô Miên.
Tôi chăm chú nhìn nó, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, "Đồ của tôi, cô định khi nào trả lại cho tôi?"
Tô Miên nhướn mày, chế nhạo, "À đúng rồi, em suýt quên mất, mẹ thật sự không yêu chị đâu, bà nói chiếc vòng này đã được làm phép qua, có thể bảo vệ bình an. Những năm qua em sống thuận lợi, may mắn nhờ có chiếc vòng này của bố chị."
Cô ta giả vờ hiểu ra, "Chị có biết, suốt sáu năm qua ở Mỹ, có ai trong gia đình liên lạc với chị không? Từ bé đến lớn, có ai cho chị một xu nào không?"
Tôi đột ngột nắm lấy cổ tay Tô Miên, kéo cô ta về phía trước, khiến cô ta hoảng sợ.
"Đồ của tôi, cô định khi nào trả lại cho tôi?"
"Làm gì vậy, chị nghĩ mình là tiểu thư của Tô gia à! Mà chị biết không, tôi sắp trở thành bà Bùi rồi đấy?"
"Bà Bùi?"
Tôi lập tức cảm thấy như choáng váng.
Tôi buông tay khỏi cổ tay Tô Miên, nhưng cô ta vẫn không chịu buông tha, "Em sẽ về nói với bố em, tìm một tên trai hư nào đó mà gả chị đi, ít nhất cũng đổi được chút tiền!"
Ngay sau đó, tôi mạnh tay t//át vào mặt Tô Miên.
Cô ta ôm mặt, nước mắt ngay lập tức lăn dài xuống, "Chị dám tát tôi! Chị là đồ hạ đẳng!"
Tiếng động lớn vang lên từ hành lang.
Tôi nghe thấy tiếng khóc lóc của Tô Miên, giọng cô ta the thé, đôi má đỏ ửng, vẫn tiếp tục hét lên:
"Chị biết bạn trai tôi là ai không?"
"Không làm được bà Bùi, thì chị là cái thá gì?"
"Ai nói tôi không làm bà Bùi được!"
Thấy người đàn ông đứng không xa, Tô Miên bỗng dưng im bặt, "Thời Nghiễn!"
Tôi quay đầu lại, một người đàn ông đang bước từng bước xuống cầu thang, âm thanh giày gõ trên nền xen lẫn tiếng bật lửa rõ ràng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tạ Thời Nghiễn nhìn thấy tôi, cũng hơi khựng lại.
Những lời sắp nói bỗng nghẹn lại, đáy mắt thoáng qua một tia bối rối.
Tô Miên như bị dọa, rúc vào lòng Tạ Thời Nghiễn, "Là chị ấy tát em, Thời Nghiễn, anh nhất định không được bỏ qua cho chị ấy."
Âm cuối kéo dài, giọng điệu mềm mỏng và nũng nịu.
"Lạc Lạc, sao em lại ở đây?"
Tạ Thời Nghiễn đẩy Tô Miên ra, ánh mắt lướt qua người tôi, khóe môi khẽ nhếch lên: "Đã đến đây rồi, hay là cùng nhau uống một ly?"
"Cô muốn thế nào?"
"Tự t//át mình bốn cái, tôi sẽ trả vòng ngọc lại cho chị."
Tim tôi như bị ai bóp//nghẹt, vừa chua xót vừa đau//đớn.
Tôi giơ tay lên định làm theo, nhưng Tạ Thời Nghiễn đã giữ chặt cổ tay tôi, "Chỉ là một cái vòng ngọc thôi, Tô Khuynh Lạc, có cần phải vậy không?"
Tô Miên giả vờ kéo tay áo Tạ Thời Nghiễn, khuôn mặt đầy vẻ quan tâm giả tạo:
"Chị à, cái vòng này vốn là quà mẹ tặng em trong lễ trưởng thành 18 tuổi, sao chị lại chấp nhặt như thế? Quà trưởng thành có ý nghĩa đặc biệt với em mà!"
Tôi không buồn nghe cô ta bịa chuyện, giơ tay còn lại lên, tát//mạnh vào mặt cô ta.
"Tiểu Lạc! Có đến mức đó không? Em đúng là quá cố chấp rồi."
Cổ họng tôi nghẹn lại, trong khoảnh khắc chẳng nói được gì.
Vậy thì thứ gọi là chân thành rốt cuộc là gì?
Tô Miên nhìn tôi, khóe miệng không giấu được nụ cười đắc ý.
Tạ Thời Nghiễn thoáng lo lắng, cố nhớ xem mình có quên điều gì quan trọng không.
Anh ta nói để vớt vát lại: "Lạc Lạc, dù…dù thế nào đi nữa, đ//ánh người là không đúng."
"Tôi làm gì đúng hay sai, không cần anh nói."
Tạ Thời Nghiễn đưa tay định kéo tôi, nhưng động tác dừng lại giữa chừng.
"Thôi nào, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Uống một ly rượu, coi như xong chuyện."
Tạ Thời Nghiễn cũng không dám làm mất lòng Tô Miên, vì hiện tại anh ta đang đàm phán hợp tác với công ty của nhà họ Tô.
Nhưng giây tiếp theo, không biết ai nắm lấy tay tôi.
Cùng với tiếng hét chói tai của Tô Miên, lòng bàn tay tôi đau//rát.
Phó Ký Ngôn kéo mạnh cánh tay tôi, chắn trước mặt tôi:
"Tạ Thời Nghiễn, ai cho cậu lá gan mời vợ tôi uống rượu cùng?"