NẾP ĂN NGÓ SEN - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-08-21 16:17:07
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Ngư lộ rõ vẻ bối rối, cảm thấy dường như Thẩm Bội Nhu đang trêu chọc , cũng chẳng giống như trêu chọc.

 

Cậu dám quá tự tin mà gật đầu ngay, chỉ ấp a ấp úng, nhỏ giọng : “Thiếu gia cần phiền phức như , bây giờ , mãn nguyện .”

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

An Ngư hề dối. So với quãng đời gian khổ và khó nhọc trong quá khứ, cuộc sống hiện tại quả thực thoải mái đến mức phần quá đỗi. Có ăn, mặc, còn thương yêu ở bên cạnh.

 

Nếu như còn sống, chắc hẳn sẽ vì mà vui mừng. Nếu còn sống…

 

Nỗi nhớ thương với khuất vốn là thứ tình cảm chẳng lý lẽ gì. An Ngư luôn tự nhủ, đừng nghĩ đến thì sẽ quá đau lòng. một khi cuộc sống hơn, chẳng ngăn bản nghĩ tới, chẳng ngăn những giả dụ trong lòng.

 

Chỉ trong khoảnh khắc , Thẩm Bội Nhu chứng kiến bộ quá trình An Ngư từ tươi sáng trở nên ủ rũ. Hắn mặt mày sa sầm, giọng lạnh lẽo: “Đệ ở bên nữa ? Đệ còn nghĩ tới việc cầm hưu thư rời ?”

 

Phải, thừa nhận, lúc đầu quả thật bản phần ác nghiệt. đến nước , khi mối quan hệ tới bước , thể cho phép An Ngư đột ngột hối hận.

 

“Ta sẽ để . Đệ dập tắt ý nghĩ .” Nói , thấy An Ngư vẫn chẳng mảy may lay động, đầu tiên Thẩm Bội Nhu cảm thấy lo lắng, bèn chuyển sang đe dọa: “Nếu dám thừa dịp ở đây mà bỏ trốn, bất kể chạy , trốn tới , nhất định cũng sẽ tìm . Rồi sẽ bắt về, đánh gãy chân , nhốt .”

 

An Ngư lập tức ngừng hẳn bi thương, kinh ngạc Thẩm Bội Nhu, đồng tử run lên, giọng nghẹn : “Thiếu gia, ngài đang gì thế, định bỏ trốn, chỉ là… Ta chỉ là nhớ thôi.”

 

“Ồ.” Thẩm Bội Nhu hắng giọng hai tiếng, vẻ mặt chút gượng gạo, cộc cằn : “Không , ăn , ăn tiếp . Ăn cơm thì ít thôi.”

 

Dù màn hiểu lầm cứ thế Thẩm Bội Nhu phủi nhẹ bẫng nhưng cũng chẳng quên lời An Ngư . Sau khi An Ngư ăn xong, dọn dẹp đơn giản một chút, lập tức đưa đến phần mộ của .

 

Thực , mồ mả thì nào gì để xem. Người khi chết, chẳng ai cũng chỉ là một nấm đất nhỏ thôi .

 

Mẹ của Thẩm Bội Nhu mất từ sớm, khi an táng xong, hiếm khi tới thăm. Hắn cảm thấy thăm chỉ thêm thương tâm, cũng chẳng mang lợi ích gì. An Ngư đến, thì đưa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nep-an-ngo-sen/chuong-20.html.]

 

Người vốn như An Ngư, mộ phần chẳng hề ủ dột, trái còn rạng rỡ. Cậu : “Mẹ, con thật sự sẽ gả . Con gả cho con thích, con sắp một gia đình .”

 

An Ngư , nước mắt lăn dài. Cậu đầu Thẩm Bội Nhu, hỏi: “Thiếu gia, ngài sẽ ở bên cả đời… Có thật ?”

 

Thẩm Bội Nhu thẳng mắt An Ngư, nghiêm túc trả lời: “Thật, lừa .”

 

 

Năm ngày , khi trời còn sáng hẳn vang lên tiếng pháo nổ giòn giã, bôm bốp rộn rã. An Ngư kiệu tám khiêng đưa , chờ trong tân phòng mà Thẩm Bội Nhu chuẩn . Ngoài , tiếng trống tiếng chiêng tưng bừng, náo nhiệt vô cùng.

 

Nói thì An Ngư cũng coi như “gả” một , huống chi cả hai đều là gả cho Thẩm Bội Nhu.

 

Đối diện với chuyện như , lẽ nên thấy xa lạ. Thế nhưng trái tim vẫn chẳng thể nào bình tĩnh, bàn tay ôm quả táo cứ siết chặt, suýt thì bóp nát.

 

Cậu bất an đến nỗi tim đập loạn nhịp. Rốt cuộc cũng đợi tới giờ lành, cũng đợi tới lúc kiệu đưa đến cổng lớn nhà họ Thẩm.

 

Màn kiệu vén lên, qua lớp khăn hỷ đỏ, ngoài chút ánh sáng lọt , An Ngư chẳng thấy gì khác.

 

Tim căng thẳng đến run rẩy. Có đỡ lấy xuống kiệu, đặt chân lảo đảo, thể nghiêng sang một bên nhưng nhanh vòng tay đón lấy.

 

Chẳng hiểu , An Ngư rõ, đỡ nhất định là Thẩm Bội Nhu.

 

Chỉ thoáng chốc, bế vững vàng trong vòng tay.

 

Trong tiếng chúc mừng rộn rã, tiếng vui náo nhiệt khắp nơi, Thẩm Bội Nhu bước dải vải đỏ trải dài chân, từng bước, từng bước một, ôm An Ngư tiến phòng tân hôn của bọn họ.

Loading...