Miệng thì sẽ nhịn , nhưng e rằng chỉ cần Thẩm Bội Nhu giáng xuống một cái tát, còn kịp chạm thịt, nước mắt ào ào tuôn như cái vòi nước hỏng.
Đêm hôm khuya khoắt, rảnh rỗi đến mức ăn no chẳng việc gì mà so đo với một tên say khướt. So đo nhiều chẳng khéo nhận lấy cái công việc vớ vẩn là lau nước mắt cho , nhàn rỗi đến thế.
Thẩm Bội Nhu nghĩ , định kéo váy An Ngư lên nhưng cảnh tượng trắng đến chói mắt.
Nếu đây là dụ dỗ thì còn là gì nữa.
An Ngư hết tới khác thách thức sự kiên nhẫn của . Huống hồ bản vốn dĩ chẳng hạng chính nhân quân tử gì. Rốt cuộc phát điên cái gì? Chẳng lẽ còn kìm bên bờ vực để ?
Một bên Thẩm Bội Nhu đang giằng co cùng chút lương tâm hiếm hoi, bên An Ngư thì ngoan ngoãn sấp, nắm chặt tay, cắn răng, chuẩn đầy đủ tư thế chịu đòn. cái tát rơi xuống m.ô.n.g chút lạ lùng, nó đau mà chỉ ngứa ngứa như xoa nắn.
Thế còn chẳng bằng đánh thật cho ! An Ngư khó chịu đến mức vặn vẹo , song cạp váy ôm chặt lấy đôi chân.
Động tác gò bó, An Ngư dứt khoát kéo giãy, cuối cùng tuột phăng váy , xoay tay chộp lấy tay Thẩm Bội Nhu: “Thiếu gia, ngài đừng xót thương cho , sai . Ngài cứ đánh , đánh mạnh , đừng quản sống c.h.ế.t của nữa.”
Thật đúng là tự đa tình. Thẩm Bội Nhu đang bực bội phiền não, căn bản chẳng hề ý định quản đến . Ấy mà An Ngư cứ mặt dày mày dạn bám chặt lấy, coi bản như nhân vật quan trọng lắm.
Thẩm Bội Nhu hất tay , sắc mặt vui, gằn giọng hung dữ: “Không cho nữa.”
An Ngư giả vờ như thấy, vẫn một mực thề thốt: “Ta nhất định sẽ ! Ta đảm bảo! Ta thề đó! Thiếu gia, ngài tha thứ cho , đừng giận nữa ? Được ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nep-an-ngo-sen/chuong-15.html.]
Cơm còn quan trọng hơn tất cả, An Ngư bản rơi kết cục bi thảm là c.h.ế.t đói. Cậu chỉ những lời dễ , mong Thẩm Bội Nhu hồi tâm chuyển ý, tâm trạng hơn.
Trong lúc chờ đợi, Thẩm Bội Nhu hồi tâm chuyển ý thì An Ngư , chỉ thấy cây nến mắt bắt đầu xoay vòng vòng, càng xoay càng nhanh khiến hoa mắt choáng váng, đầu gục xuống nặng nề.
Ngay lúc An Ngư đang ngẩn , trong phòng vang lên một tiếng “chát” giòn giã, chỉ thôi cũng thấy đau đến thấu tim.
Một cái tát nặng nề giáng xuống, liền theo là tiếng nức nở của An Ngư: “Ta là thiếu gia ghét mà. Hu hu hu… Còn lừa , là ghét… Rõ ràng là ghét… Đồ khốn… Đồ tồi… Đồ rùa rụt cổ!”
bấy nhiêu vẫn đủ để biểu đạt hết nỗi bi thương, uất ức và phẫn nộ của . An Ngư lăn bò bật dậy, ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Bội Nhu, gào loạn: “Thiếu gia đại khốn nạn! Đại tồi tệ! Đại rùa rụt cổ!”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Thẩm Bội Nhu lặng lẽ trọn, liếc qua cánh tay đỏ rực bởi chính cái tát , lạnh giọng hỏi: “Chửi đủ ?”
Ở mái hiên, há thể cúi đầu. An Ngư lập tức nín bặt, ngay cả hô hấp cũng nhẹ . Cậu dè dặt liếc trộm Thẩm Bội Nhu một cái, giọng run run nhỏ như gió thoảng: “Đủ … Đủ …”
Thẩm Bội Nhu dài thở một tiếng, chỉ cảm thấy thêm một cái An Ngư cũng là sự sỉ nhục đối với trí tuệ và thẩm mỹ của bản . Giọng mệt mỏi: “Ngươi ngốc , m.ô.n.g đau tự ngươi cảm nhận ?”
Phải . Đầu óc rối rắm của An Ngư chợt xoay chuyển, chậm nửa nhịp mới phát hiện điểm bất thường. Dường như chỉ tiếng vang mà hề cảm giác đau.
An Ngư kinh ngạc mừng rỡ, trong lòng thoáng nghĩ: Thiếu gia đánh … Chẳng lẽ… Chẳng lẽ lời đó là thật … Lẽ nào… Lẽ nào thiếu gia thực sự… Thực sự thích …
Mặt An Ngư bỗng chốc đỏ bừng, nhắm nghiền mắt, ngẩng cằm lên, chu môi : “Nếu thích , thiếu gia hôn một cái ?”