NẾP ĂN NGÓ SEN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-08-17 13:00:45
Lượt xem: 74

Người nhân phẩm là vô giá nhưng khi gặp khó khăn, đừng là vài lạng bạc, chỉ cần vài đồng xu vài miếng cơm cũng thể bán .

 

Mẹ dựa việc xay đậu đậu phụ để nuôi khôn lớn. Sáng tối tảo tần chợp mắt, mới ngoài ba mươi mà trông như năm mươi tuổi, còn đáng thương mắc bệnh lao phổi, trong những cơn ho ròng rã ngày đêm mà khạc m.á.u qua đời.

 

Ngày mất, An Ngư gục bên giường suốt một đêm, hôm đôi mắt sưng húp như hai quả hồ đào, đến mở cũng chẳng mở nổi.

 

Khóc xong , vẫn nghĩ cách lo hậu sự cho . Chẳng thể nào để bà lúc sống mái nhà rách nát mà khi c.h.ế.t quấn qua loa bằng mấy tấm chiếu rách quẳng bãi tha ma. Phải quan tài, chôn xuống đất cho yên tĩnh.

 

An Ngư sinh vốn mang bệnh, thể yếu ớt, chẳng thể việc nặng. Đừng là tiếp quản việc xay đậu của , ngay cả nắng nửa buổi cũng chịu nổi, tất nhiên là mất luôn nguồn thu nhập.

 

Mất cái ắt cái khác. Dù mang một thể gần như tàn tật nhưng gương mặt tuấn tú xinh , tóc nuôi dài một chút thì nét mơ hồ khó phân nam nữ.

 

Trong đầu chợt nghĩ tới cảnh khi còn cùng bán đậu phụ, từng thấy cô gái quỳ bên đường đeo tấm bảng “bán chôn cha”, đó mua về nhà. Đêm tối mịt mùng, chuyện cũng chỉ là một cái động, là xong. Chỉ cần giữ chặt “thứ của con trai” để phát hiện thì cũng chẳng khác gì.

 

Cậu nghĩ chắc dễ gì phát hiện , mà nếu phát hiện thì cái quan tài đổi từ việc bán cũng cùng an táng . Thế là bắt chước, lên tấm giấy bốn chữ “bán chôn đường quỳ.

 

Cảnh ngộ của An Ngư thì thảm hại nhưng thực sự quá , tới ba canh giờ mua . Họ đổi cho một bộ quần áo mới, tối đến trùm khăn đỏ, nhét kiệu hoa.

 

Trước mắt là màu đỏ của khăn trùm, câuu dám vén lên, lưng thẳng cứng vì căng thẳng. Kiệu lắc lư khiến chóng mặt, đầu ong ong nôn, bên ngoài tiếng bàn tán khe khẽ.

 

Giọng khô khốc, kéo dài: “Thật là tạo nghiệp mà, một cô nương xinh thế gả cho nhà họ Thẩm. Ai mà chẳng hầu trong phòng đại thiếu gia nhà họ Thẩm c.h.ế.t ít, thì còn nguyên vẹn, thật là đáng thương.”

 

“Phì…” Một giọng khác khinh khỉnh đáp: “Lo việc của , khiêng tới nơi là xong, chuyện trong nhà thì nhiều lời gì. Nói thẳng , nhà họ Thẩm trả đủ mấy thỏi bạc thì dù là ăn thịt uống máu, nàng cũng đưa cổ , chạm d.a.o mà liều thôi.”

 

Những lời bên ngoài chẳng tránh né, An Ngư rõ tám chín phần. Phải, lấy tiền, còn lừa . Từ nay về , sẽ trâu ngựa cho cưỡi suốt đời.

 

Trong lúc kiệu lắc lư, khiêng từ cửa sân nhà họ Thẩm. Một tiếng “cạch” vang rõ khi kiệu đặt xuống đất, An Ngư khẽ nhấc tay định vén khăn trùm nhưng ngón tay chạm tua liền vội rụt , nắm c.h.ặ.t t.a.y thành thành quyền.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nep-an-ngo-sen/chuong-1.html.]

Rèm kiệu vén lên, ánh sáng yếu ớt tràn , sắc đỏ càng thêm chói mắt.

 

Hai tay giữ lấy, nửa dìu nửa kéo lôi khỏi kiệu. Con đường chân khác hẳn nơi từng ở, bằng phẳng vô cùng. Dù thấy, vẫn khá , chỉ là suýt chút nữa vấp bậc cửa cao mà ngã sấp mặt.

 

Bên cạnh : “Biết leo lên cành cao nên đến cũng xong ?”

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Một khác xen , giơ tay vỗ m.ô.n.g cợt: “Ấy chà, thì gầy mà dễ nuôi đấy. Đại thiếu gia nhà chúng vốn là thương vợ, cô nương sẽ hưởng phúc thôi.”

 

Hết tới buông lời, đó họ kéo xuống mép giường, buông tay , ngoài, đóng cửa và rời xa.

 

An Ngư xoa cánh tay và cổ tay, đó đưa tay gỡ khăn trùm đầu xuống. Căn phòng trống trải rộng lớn, chỉ một cây nến chạm hình rồng phượng, ngọn nến nhỏ đủ soi sáng, khắp nơi tối lờ mờ.

 

Cả ngày ăn gì, đói đến mức bụng dính lưng. Trên bàn một đĩa bánh lạnh, hương thơm gần như hút mất hồn . Cậu quanh thấy ai, bên ngoài im ắng, bạo gan men đến bàn, bốc một miếng bánh cho miệng.

 

Vị đậu xanh đậm, xen chút ngọt béo của sữa, bên trong là nhân vàng mềm mịn. Lưỡi như tan , nhai xong còn chép miệng, bàn tay với thêm miếng nữa.

 

Cửa “két” một tiếng mở , miếng bánh kẹp giữa ngón tay rơi “tách” xuống đĩa.

 

An Ngư giật , về phía cửa. Người mặc áo đỏ, tóc chải gọn , tay cầm thứ gì đó. Khoảng cách quá xa khiến rõ.

 

Cậu vội lau miệng, túm lấy khăn trùm bên cạnh định che đầu nhưng mới trùm nửa thì kéo xuống. Lúc gần, nhờ ánh nến, mới thấy trong tay đối phương là một tượng Phật ngọc nhỏ.

 

“Chắc đáng giá lắm đây.” An Ngư nghĩ: “E là đổi đủ để ăn bánh lạnh cả đời hết.”

 

Nghĩ tới bánh, ánh mắt rời khỏi tượng Phật, chằm chằm đĩa bánh xếp ngay ngắn bàn, nuốt nước bọt “ực” một tiếng.

 

là con bé nhà quê từng thấy sự đời.” Thẩm Bối Nhu giễu: “Kỹ nữ từ chốn thanh lâu, may mắn thành kế thất, tưởng thể nắm ? Đem hết tới khác đưa phòng .”

 

Ngón tay Thẩm Bội Nhu khẽ khều ngón tay, chiếc đĩa rơi xuống đất vỡ tan, bánh lạnh văng tung toé khắp nơi.

Loading...