12
Nhận thấy rằng trong thời gian Cố Mộc Thần tận tình giúp đỡ và hỗ trợ nên kết quả cũng , nghĩ liền lập tức rút điện thoại nhắn cho một tin nhắn: [Dạo em rảnh .」
Cố Mộc Thần trả lời ngay: 「Nhận !」
Tiếp đó, điện thoại của quản gia vang lên. Ông cúi đầu màn hình điện thoại mỉm : 「Vậy thì các vị thấy ngày mai thuận tiện để đón khách đến thăm chứ?」
Ngay lập tức, phòng khách vang lên tiếng hét kinh ngạc vui sướng của Thẩm Hi:
「Anh sắp đến tìm con , sắp đến tìm con .」
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mẹ vui đến trào nước mắt, bà : 「 Hi Hi nhà chúng thật tuyệt vời, nở mày nở mặt nhà họ Thẩm .」
Bố liền gọi điện thoại cho bạn của ông để mời họ đến ăn cơm cùng ngày mai, chứng kiến rể tương lai tức Thái tử gia nhà họ Cố.
Nghĩ đến khung cảnh ngày mai, thấy chắc hẳn sẽ vui đây.
Tối hôm đó, Thẩm Hi mời bạn học và khoe khoang rằng ngày mai cô sẽ lắc biến thành tiểu phu nhân nhà họ Cố, rằng tương lai cả nhà họ Cố đều thuộc về cô .
Các bạn học nịnh bợ, phiền cô giúp đỡ nhiều hơn.
Thẩm Hi đương nhiên chẳng chút do dự đồng ý. Thuận tiện, cô cũng quên giẫm đạp .
“Phụ nữ chúng học hành giỏi ích gì chứ? Cuối cùng chẳng đều lấy chồng thôi ? Lấy một chồng còn hơn tất thảy.”
Những kẻ nịnh hót xung quanh thấy đang ở góc phòng ăn cánh gà thì khẩy : “ là . Khi Thẩm Ân học giỏi bao, năm nào cũng học bổng quốc gia nhưng ích gì? Giờ chẳng vẫn tìm việc .”
“Phải đấy. Hai chị em đều họ Thẩm nhưng chênh lệch lớn thế nhỉ? Người thì lấy Thái tử gia nhà họ Cố, còn thì lấy một thằng nhà quê.”
khạc xương gà một cái, khẽ với : “ nhớ , hình như đều nộp hồ sơ xin việc công ty Vân Đường nhỉ?”
Mọi gật đầu, mỉa mai: “Sao, cũng xin công ty Vân Đường ? Kỳ thi tuyển của bọn họ nghiêm ngặt lắm, cho dù đỗ kỳ thi tuyển thì đến vòng phỏng vấn mà vác cái bụng bầu to đùng đến cũng cho.”
nhếch mép, mỉm nhún vai: “Thế thì chúc may mắn nhé.”
Vì nghiệp trường Đại học Vân Ý nên phòng nhân sự đặc biệt tuyển một vài bạn học chung của và ngẫu nhiên trong đó họ.
khi thấy nhà tuyển dụng là sẽ nghĩ gì nhỉ.
Hôm nay cố ý từ chối tất cả các công việc để ở nhà ghế sofa xem ti vi. Từ lúc về nhà đến giờ khí vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn treo cả chữ 「Hỷ」 .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nang-thuc-qua-xinh-dep/chuong-12.html.]
Thẩm Hi vênh mặt vênh mũi : “Quý vị chờ lát nữa nhất quyết đấy. Mất mặt cho nhà chúng mất.”
cúi đầu vòng eo A4 của bụng to lên của cô khẩy.
“Cô chắc chắn là đến chính chứ?”
Thẩm Hi khinh thường đáp: “Chị là cái thá gì mà dám so sánh với ? Chị tin , chỉ cần một câu thôi là thể đuổi chị khỏi nhà ngay lập tức.”
l.i.ế.m môi : “Ồ, tin chứ.”
Thẩm Hi lúc mới hài lòng gật đầu: “Thế thì trốn phòng cho khuất mắt . Nếu vui thì thế nào mà chẳng để chị ở đây? Dù gì chị cũng rõ từng sống những ngày tháng thế nào .”
Ờm…
sống trong nhà họ Cố mà, chỉ trừ việc Cố Mộc Thần cứ bám dính lấy thôi, còn thì thứ vẫn .
Tất nhiên là vui bằng ở đây, nên ngày nào cũng luôn.
đang định dậy lấy nước uống thì từ lưng vang lên tiếng chế giễu. Hóa là mấy đứa nịnh nọt thiết với Thẩm Hi vẫn còn ở đây.
Cửa chính là bà cô tên lưu manh trong thôn mặc áo bông , tay cầm một cái túi da rắn màu trắng, nịnh nọt:
“Thẩm Âm , tiền đền bù nhà máy về , 130 triệu đấy, tao mang đến hết đây. Đám cưới với sinh viên đại học thành phố đúng là đắt đỏ thật!”
Nói , bà liền mở túi thấy tờ 100 màu đỏ rực.
Ngay lập tức khiến các bạn học ồ lên.
Bố cũng vội chạy , thấy tiền thì mắt sáng lên, mặt đầy vẻ thòm thèm..
Mẹ vốn sạch sẽ thế mà lúc chẳng thèm để ý gì, cầm luôn cái túi da rắn trong nhà.
Thẩm Hi phấn khích ôm lấy tiền kêu: “Tất cả đều là tiền hồi môn của con, thế thì xem bọn họ còn dám coi thường con ?”
Nói gì chứ 100 triệu, cho dù cầm cả 1 tỷ mà gả nhà họ Cố cũng chỉ là mơ tưởng xa vời mà thôi.
Yêu cầu đối với con dâu của nhà họ Cố thì tiền quan trọng mà phẩm hạnh, tính cách, trình độ mới là điều quan trọng nhất.
Mẹ đến nổi cả nếp nhăn cũng trồi : “Thẩm Ân rốt cuộc cũng chút hữu dụng nhỉ, phụ công khi chúng nhận con về.”
nhếch mép, đúng nhỉ?
Thế thì hy vọng đừng hối hận đấy nhé!