10
Trong yến tiệc, rời một lát, lúc trở về, Tống Thời Diễm khó khi ân cần.
Vừa rót rượu, gắp thức ăn cho .
Ta bưng chén rượu lên, màn hình hiện lên:
【 Muội Muội đừng uống! Hắn hạ độc ! 】
Tay đang cầm chén rượu khựng , đặt chén xuống, "Hơi đói bụng, ăn chút thịt ."
"Ăn cái , bổ dưỡng đấy." Tống Thời Diễm gắp cho một miếng gân hươu hầm.
【 Cái cũng bỏ độc ! 】
"Ta ăn chút đồ ngọt ." Ta khéo léo từ chối ý của Tống Thời Diễm, với lấy quả táo tàu nhồi nhân.
【 Cái cũng độc ... 】
【 Muội Muội, cả bàn đều hạ độc hết . 】
【 Tống Thời Diễm giở trò , tội nghiệp Muội Muội. 】
Ta:...
Thôi .
Ta bực bội nhét quả táo tàu miệng, uống cạn chén rượu.
Không lâu , liền cảm thấy choáng váng, bất lực .
Ta đại khái đoán Tống Thời Diễm hạ độc gì, thầm mắng tám trăm trong lòng.
SMK
Yến tiệc tan, đường về, gần như dựa Tống Thời Diễm dìu.
Dù ý thức tỉnh táo lắm, vẫn nhận đây đường về cung của .
Ta giả vờ như , nũng nịu đòi Tống Thời Diễm cõng.
Tống Thời Diễm chịu, liền cứ lì , bộ sắp lóc om sòm.
Tống Thời Diễm nghiến răng, cuối cùng vẫn xuống.
Tống Thời Diễm bước vững vàng, chậm rãi.
Khi dừng , mặt là một cung điện hoang vắng.
Tống Thời Diễm cõng cung điện hồi lâu, vẫn đẩy cửa.
"Không ?" Ta nhỏ giọng hỏi bên tai Tống Thời Diễm.
Một mảnh tĩnh lặng, chỉ tiếng gió, Tống Thời Diễm im lặng hồi lâu.
Một lúc , Tống Thời Diễm mới lên tiếng: "Đi nhầm, đưa ngươi về."
Trong bóng tối, Tống Thời Diễm thấy đang mỉm đắc ý lưng .
11
Tống Thời Diễm đưa về phòng, cho cung nhân lui .
Ánh nến hắt lên màn che lay động, giường giả vờ rên rỉ khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/nam-ay-hoa-no-trang-vua-tron/chuong-6.html.]
Tống Thời Diễm cầm lấy bình rượu bàn, rót cho một chén, đặt mạnh chén rượu xuống, sải bước về phía .
Xung quanh vắng lặng, chỉ thấy tiếng bước chân của , từng bước từng bước như đạp lên tim .
Màn giường vén lên.
Tống Thời Diễm nhẹ nhàng kéo vạt áo .
Ngón tay lạnh ngắt, khiến rùng .
Ta vội vàng nắm lấy tay , bật dậy: "Đừng cởi nữa, đừng cởi nữa, giả vờ đấy!"
【 A? Ta là hội viên cao cấp, lệnh cho ngươi tiếp tục cởi. 】
【 Tác giả đại nhân, đừng dừng ! 】
【 Quả là con thỏ trắng xảo quyệt, thì lúc nãy là cố tình chiếm tiện nghi của Tống Thời Diễm. 】
Ta kéo vạt áo , chột , mặt nóng bừng.
Tống Thời Diễm ban đầu ngạc nhiên, đó thở phào, chậc một tiếng.
"Thôi cô nương thủ đoạn cao minh thật, dám qua mặt ."
Ta hì hì.
"Ngươi đấy thôi, lúc mẫu buôn bán, cứu một vị y nữ."
"Y thuật của y nữ đó , nhưng dùng độc là nhất tuyệt."
"Tại hạ trời sinh thông minh, học bảy tám phần độc thuật của y nữ đó."
" mà độc dược của ngươi cũng lợi hại thật, uống Thanh Tâm Đan , còn chích m.á.u mới giải ."
Ta đưa ngón tay lén dùng trâm chích cho Tống Thời Diễm xem, "Lần đừng dùng loại độc nữa, sợ đau."
Tống Thời Diễm chằm chằm ngón tay , ánh mắt khó dò.
"Nói , ở trong phòng đó là ai. Là Đại hoàng tử Nhị hoàng tử."
"Nhị hoàng tử."
Ta nghiến răng ken két, mấy bình luận kỳ quái đó, Nhị hoàng tử là đồ biến thái.
Tuy hiểu lắm, nhưng chắc chắn thứ lành gì.
"Ngươi xem, ngươi sắp thành với , đối phó , chẳng dễ như trở bàn tay ?"
Để Nhị hoàng tử nhục , Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ phế, nhưng thể sẽ trở thành kẻ đáng thương sủng ái, cần gì .
"So với việc , càng bọn họ đều . Biết phụ ngươi sẽ tạo phản thì ?"
"Vậy cuối cùng ngươi dừng tay, nỡ ?" Ta nước lấn tới.
"Câm miệng." Tống Thời Diễm tức giận mặt .
Ngươi xem, đỏ tai kìa.
"Ta thì cần giải độc, nhưng Tống Thời Diễm, ngươi thì thảm ! Ngươi thấy nóng ?"
Ta giải độc, thì hạ độc chứ.