Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - Phần 4 - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-08-16 12:23:15
Lượt xem: 826
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bà nội nhớ bao nhiêu thì kể cho con bấy nhiêu .” chịu bỏ qua, vẫn tiếp tục truy hỏi: “Dù bây giờ cũng đang rảnh mà!”
Bà nội đó như lâm hồi ức. lấy lược, lưng chải mái tóc hoa râm thưa thớt cho bà.
“Năm đó Tiểu Vũ dẫn bà du lịch.” Bà nội bắt đầu kể.
“Chuyến tàu mà bà và nó lên màu da xanh, lên xe đó là kỷ niệm khởi hành thứ 10.000 nên sẽ tổ chức trò chơi. Có nhận bao lì xì… À, chỉ là nhận bao lì xì mà còn cả trừng phạt… Sau đó nữa thì ch.ết…
Chú Tiểu Vũ của con đổi qua một toa xe khác, bà lời nó nên sớm xuống xe. Lúc bọn bà xuống xe liền bên công ty đường sắt tới đón, là đoàn tàu bắt cóc, ý đồ thả cái virus gì đó. À đúng , về mới đến đón bọn bà chính là đồng nghiệp của chú Lương con đó. Còn chú Lương của con thì nhận tin báo nên sớm lên xe tập trung bắt đám .”
Đầu nhất thời choáng váng.
Đoàn tàu… virus… Sao kịch bản giống y như trong bộ phim ?!!!
vội hỏi bà nội: “Trên tàu nhiễm virus ? Nhiễm như thế nào? Có con mắt sẽ biến thành đỏ ?”
Bà nội lắc đầu: “Bà cũng . Bà xuống tàu sớm lắm.”
Trong lòng giật thót, bật thốt : “Vậy chú … lây nhiễm ?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Nói bậy bạ!” Giọng của bà nội đột nhiên biến đổi: “Chú của con cả! Nó chỉ là… chỉ là… công việc trôi chảy lắm thôi...”
“Không , bà nội! Xin bà, con ý đó.” vội vàng xin : “Con cũng nhớ chú lắm.”
“Ừ.” Bà nội vuốt ve khung ảnh trắng đen của chú, thở dài : “Lúc bà chờ chú Tiểu Vũ con ở nhà ga nhặt con. Lúc đó bà nghĩ chắc nhà của con mất hết tàu … mà về , chú của con, với cả đám chú Lương của con nữa ngăn chặn bọn , cứu cả đoàn tàu về. Lúc bọn họ cùng chúng tụ hợp ở nhà ga thì tìm như thế nào cũng tìm nhà con, thậm chí còn ghi chép lúc con lên tàu nữa…”
lập tức ngu : “Cái … Cái thể chứ?”
“Tiểu Vũ và chú Lương của con lúc đó đều suy đoán chắc con nhỏ quá, mới sáu tuổi nên nhà của con mới mua vé cho con… chính là trốn vé đó! Về thì lớn trong nhà đều gặp nạn ở tàu... Bà thì nghĩ á, mấy năm đó chú của con gì cũng thuận lợi. Công việc thì khó khăn, xem mắt cũng chẳng nên hồn, trông cậy nó chờ ôm cháu trai là coi như tối tăm mù mịt nên dứt khoát đưa con về nuôi luôn. Việc vẫn là nhờ chú Lương con giúp đỡ cho. Mặc dù ở ngoài con kêu chú con bằng chú nhưng thực giấy tờ thì nó tên ba của con.”
“Dạ.” Chuyện thì .
“Sau đó thì nữa bà?” tiếp tục hỏi.
“Treo ảnh chú của con lên Tiểu Hoa.” Bà nội đưa khung hình cho . “Sau đó thế nào …”
dậy, treo ảnh của chú về vị trí cũ.
Giọng của bà nội ở lưng trầm trầm: “Sau đó … Nhờ chú Lương con giúp đỡ, đưa chú của con công ty đường sắt việc, ở ngay cái chỗ kêu cục cái gì đó của chú Lương con đó… Chú Lương của con từ từ cũng lên chức phó cục trưởng, nhưng chú của con thì vẫn gì vấp nấy như cũ. Lúc con còn nhỏ, nó cứ suốt ngày vì chuyện công tác mà cãi với chú Lương của con…
Về , cũng chính là đêm hôm đó, chú của con đường ray. Chuyến tàu da xanh… Tiểu Hoa , con còn nhớ cái đoàn tàu mà c.án nát chú con mang mấy ?”
“Dạ nhớ.” chỉnh khung hình . “Số K104.”
Toàn bộ chuyện hậu sự của chú đều tham gia cho nên nắm chi tiết rõ.
“Năm đó, lúc bà và chú con du lịch dẫn con về nhà cũng là chuyến tàu K104 …”
Tay giật b.ắ.n một cái, suýt thì quăng đổ khung hình xuống đất.
Trên đời chuyện trùng hợp đến như ?!!! Hay là chú đường ray t.ự s.át vốn là chọn trúng tàu đó?
Nếu thật là thì việc chú t.ự s.át nhất định gắn liền với du lịch năm đó với bà nội!
đột nhiên xoay , thấy bà nội đang ghế sopha ngẩng đầu. Giữa ánh nến lờ mờ, gương mặt của bà cũng nhăn nheo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-xuong-tau-hay-giu-mang-truoc-da-phan-4/chuong-5.html.]
Bà cố sức dậy, : “Không nữa! Tiểu Hoa , con đói ? Bà thấy đói, còn miếng bánh màn thầu…”
“Bánh màn thầu?!!!”
Phảng phất như một dòng m.á.u lạnh lẽo xông thẳng lên đầu . Trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của bà vẫn còn treo nụ đổi.
Bà cẩn thận cầm lấy ngọn nến bàn, về phía phòng bếp.
Trong khoảnh khắc khi bà xoay , rõ ràng trông thấy nơi đáy mắt bà ánh lên một màu đỏ nhạt!
cảm thấy rét run, trơ mắt bà nội bếp bưng hai cái bánh màn thầu.
“Bà nội, con… con…” Cổ họng của nhịn di chuyển. “Con đói…”
Bảo mà!!! Trước đó lúc ăn cơm tối, một cái bánh mì mà bà còn bẻ đôi!
“Màn thầu mua lúc đặt trong túi hút chân , chắc sẽ .” Bà nội giống như đoán ý của bèn . “Con cứ ham ăn mấy cái bánh mì hoài ? Cũng cơm nước bánh màn thầu gì mới chứ!”
gật đầu như cái máy: “Con thích ăn bánh mì như ! Con nhớ hôm đó lúc con đói quá trời, là chú đưa bánh mì cuộn cho con…”
về phía phòng ngủ phụ, ngay đến đầu cũng dám xoay .
18.
trốn trong phòng của chú, bao giờ cảm giác hốt hoảng đến như .
lầm! Vừa , rõ ràng là thấy trong mắt bà nội một vòng sắc đỏ!
vô thức lục lọi thứ để phòng trong đống đồ vật , nhưng nghĩ thì bỗng do dự…
Bà nội… Chắc sẽ tổn thương đến chứ?
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa dồn dập đột nhiên vang lên bên ngoài. nhảy dựng lên, quơ lấy d.a.o găm và rìu mới bước mở cửa.
Bà nội đang bẻ bánh màn thầu nguội lạnh bàn ăn.
“Ai… Ai ?” Toàn căng chặt.
“Hộ 406! Chúng là nhân viên công tác của cục xử lý lây nhiễm và sự kiện chiều gian quỷ dị đến kiểm tra dấu vết lây nhiễm xuất hiện thấp thoáng trong nhà các vị. Xin mời mở cửa tiếp nhận kiểm tra và thanh lý!” Ngoài cửa vang lên giọng của một đàn ông.
nghiêm nghị quát: “Không cần! Nhà chúng ai lây nhiễm!”
Giọng nam ngoài cửa thoáng sững biến đổi: “Cô cần sợ! Kiểm tra thấy dấu vết lây nhiễm đồng nghĩa với việc lây nhiễm hoặc cấu thành nguyên nhân lây nhiễm .”
“Xin hãy mở cửa!”
“Kiểm tra và thanh lý sẽ tốn thời gian quá lâu!”
“Hộ: La Lan! Trương Tiểu Hoa! Mời mở cửa trong vòng một phút nữa để tiếp nhận kiểm tra dấu vết lây nhiễm và thanh lý. Nếu thì chúng sẽ phá cửa xông .”
“Xin trịnh trọng nhắc nhở: Nếu như kéo dài thời gian chậm trễ và từ chối công tác kiểm tra khiến dấu vết lây nhiễm thể thanh lý kịp thời thì một khi lây nhiễm cấu thành nguyên nhân truyền nhiễm, sẽ tiến hành công tác diệt trừ nguyên nhân truyền nhiễm.”