Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - Phần 4 - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-08-16 12:23:01
Lượt xem: 862
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cũng may là tuy kiểu dáng cũ kỹ nhưng nó chạy bằng pin, đồng thời con chip bên trong cũng là loại chip tích hợp nên ảnh hưởng bởi mất điện.
lấy con chip tích hợp trong máy camera gắn điện thoại. Hình ảnh camera giám sát liền xuất hiện!
kéo thanh tiến độ đến lúc trông thấy cửa mở từ bên ngoài…
Người mở cửa thế mà trực tiếp mở chứ dùng lực phá cửa! Sau đó, một cánh tay màu trắng đẩy rớt tấm ván gỗ đóng đinh lên đó…
14.
Đó là một bao bọc trong bộ đồng phục bảo hộ màu trắng. Bộ đồng phục bảo hộ nối liền bao gồm mũ trùm trắng, mặt nạ trắng, bao tay trắng và vớ giày cũng màu trắng. Nhìn hình dáng cao lớn thì chắc là đàn ông…
Sau khi tiến , thêm một khác cũng theo. Kẻ thứ nhất chậm rãi dạo bước quanh phòng khách nhà , còn tên thì mở máy móc , tiến hành quét hình trong phòng.
Hắn xuyên qua phòng khách đến ban công, ngược trở về phòng khách, bếp. Sau khi từ bếp bước , kẻ thứ nhất dừng chân tại khúc ngoặt giữa phòng khách và phòng ngủ chính.
Trên bức tường nơi đó treo một khung hình, trong khung hình là bức ảnh chụp đen trắng của một đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi.
bỗng nghĩ trong lòng giữa bóng tối mịt mù như , chắc sẽ rõ tấm hình đen trắng đó chứ?
Lúc , mặc đồng phục bảo hộ màu trắng khác thành kiểm tra, đóng dụng cụ.
"Dấu hiệu sinh mệnh?."
"Hai."
"Dấu vết lây nhiễm?"
"Không!"
Người hỏi dừng , bỗng lên tiếng tiếp: "Hộ 406, xin tiếp tục duy trì cảnh giác."
Sau đó, bọn họ rời khỏi nhà . Người cầm đầu còn lễ phép, giúp đóng cửa nhà .
Sau khi xem xong bộ video ghi hình, thoáng thở phào, cả cũng buông lỏng xuống ghế sopha.
“Sao dáng quen quen?”
Bà nội bỗng nhiên nhẹ nhàng phát ngôn một câu trái tim nhảy thót lên tới cuống họng.
15.
“Ai? Giống ai?” vội hỏi bà.
Bà nội cố hết sức gỡ chiếc mặt nạ phòng độc xuống, há miệng thở hổn hển hồi lâu mới nhíu mày đáp: “Ai … Tự nhiên ngang cũng nhớ là ai…”
Lồng n.g.ự.c đập loạn bình bịch!
Là ai?
tin bà sẽ lầm. Tuy bà nội mắc chứng Alzheimer nhưng mặc đồng phục bảo hộ kín kẽ như vẫn bà cảm thấy quen mắt thì chắc chắn là bà từng thấy qua, đồng thời cũng ấn tượng khắc sâu.
Khoan !!!
đột nhiên nhớ hai nhà là phá cửa mà giống như mở cửa từ bên ngoài bình thường tiến thôi! đó lâu, rõ ràng là tiếng động lúc bọn họ phá cửa nhà 405 lớn!
Hay cách khác, kẻ đó chìa khóa nhà !
16.
Ở nhà ngày thứ tư.
bắt đầu ý thức phân phối đồ ăn thức uống trong nhà. Mặc dù tin tức thông báo dự tính trong vòng 7 ngày, chính phủ sẽ thành giai đoạn thanh lý thứ nhất. Đến lúc đó, sẽ nhân viên công tác tới nhà để tiến hành kiểm tra lây nhiễm,, tiêm vắc xin và bổ sung đồ dùng cho chúng .
quá tin! Rất thể là và bà nội sẽ dựa những thứ hiện để kiên trì đến 21 ngày, thậm chí là càng lâu hơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/muon-xuong-tau-hay-giu-mang-truoc-da-phan-4/chuong-4.html.]
đồng hồ, bây giờ đang là 19 giờ 30 phút tối.
rời khỏi phòng, đến phòng ngủ phụ để lấy bánh mì, đồ hộp và nước gọi bà nội ăn cơm.
Bà nội mãi lâu mới bước khỏi phòng. Bà bẻ ổ bánh mì thành hai, đưa một nửa cho than thở : “Vừa khỏi nhà mà cũng động đậy, đến ăn cũng tiêu hoá nổi.”
Bà nội lớn tuổi nên chuyện cũng khó hiểu gì. Sau khi ăn xong, chúng đều tự trở về phòng tiếp tục vật nghỉ ngơi.
loay hoay với chiếc điện thoại tín hiệu, mơ mơ màng màng liền ngủ . Chờ đến khi mở mắt là hơn 3 giờ sáng…
bò xuống giường. Trời lạnh nhưng bởi vì điện nên thể mở điều hoà, khí lạnh đến run . mặc chiếc áo khoác thật dày, chuẩn đến nhà vệ sinh.
“Tiểu Vũ …” Từ trong phòng khách vọng đến tiếng gọi thì thào của bà nội. lặng lẽ qua…
Chỉ một ngọn nến thắp, bà nội nơi góc ghế sopha vuốt ve khung ảnh đen trắng tay.
Lỗ mũi nhịn chua xót…
17.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chú là một . Vừa hiếu thảo cố gắng, nhất là đối xử với tệ, gần như xem là con gái ruột của .
Sau khi nhà thì luôn cảm thấy con chú chút kỳ lạ, thẳng chính là đầu óc chút vấn đề.
Vào năm thứ hai khi đến, chú chú Lương sắp xếp trong công ty vận tải đường sắt.
Năm đó, khi chú và bà nội du lịch nhặt từ nhà ga về. Thủ tục nhận nuôi cũng là do chú Lương giúp đỡ, còn về phần những chuyện khi nhận nuôi thì nhớ rõ. Thậm chí ngay đến tên của là gì, cha hình dáng … đều ấn tượng.
Theo như chú thì chuyến du lịch năm đó, đoàn tàu xảy vài sự cố đáng tiếc nên cũng trở thành trẻ mồ côi. Có thể là bởi vì quá sốc nên lựa chọn quên quá khứ của …
Có đôi khi cũng sẽ hoài nghi đầu óc của chú minh mẫn lắm, thậm chí còn đường ray t.ự s.át đều là do di chứng từ sợ hãi ?
Đoàn tàu?!!!
Trong bóng đêm, bất chợt phản ứng.
Vì là đoàn tàu?!!!
Vì chú Lương cho cái vé xem phim , trong phim chính là trình diễn sự kiện phát sinh lây nhiễm đoàn tàu?
Vì trong phòng chiếu của rạp chiếu phim phát sinh một màn như thế?
Và khi khỏi rạp trốn về nhà, tin tức liền thông báo tất cả ở trong nhà đóng cửa , phát sinh lây nhiễm một loại virus tên?
Còn 12 năm , hành trình của đoàn tàu mà chú và bà nội nhận nuôi rốt cuộc xảy sự cố đáng tiếc gì?
Trong đầu một mảnh rối nùi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên gọi: “Bà nội…”
Bà nội khẽ ngước đầu lên: “Tiểu Hoa dậy ? Đói bụng ?”
“Dạ .”
bước tới xuống bên cạnh bà, do dự vài giây bèn hỏi: “Bà nội, kể cho con ! Rốt cuộc năm đó tàu xảy chuyện gì ?”
Chiếc lưng còng của bà nội đột ngột xiết chặt, bà chần chừ đáp: “Không… Không gì để kể .”
Lòng thầm dậy sóng nghi ngờ.
Lúc chú còn sống, đối với chuyện luôn giữ kín như bưng, bởi vì khi đó còn nhỏ nên cũng quá tìm tòi. Về chú còn, cũng lớn hơn chút nên từng theo hỏi bà nội nhưng bà chỉ xoa đầu mày, nhớ gì cả.
Mãi , bà nội mắc chứng Alzheimer thì cũng liền rốt cuộc năm đó phát sinh những gì.
Không là nghĩ tới hỏi chú Lương. Tuy chú , cũng quan tâm, bảo vệ và bà nội nhưng là dễ chuyện. Hay cách khác là sợ chú ! Sợ ngay từ 12 năm …