Muốn Xuống Tàu? Hãy Giữ Mạng Trước Đã - Phần 4 - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-08-16 12:25:10
Lượt xem: 707

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

PHIÊN NGOẠI 1: “LỖ TAI CỦA TRƯƠNG TIỂU HOA”

 

Thế giới giống như một cái hũ thủy tinh cực lớn, còn thì là chú ấu trùng nhỏ bé bên trong nó.

 

Có vô , trăm nghìn vô tận ấu trùng bên trong…

 

Trùng hợp, là con ấu trùng tên Trương Tiểu Hoa.

 

Dù cho , trong cái hũ thủy tinh là một vòng tròn mỹ nhưng cuối cùng thị lực cũng khả năng đảo quanh khắp thế giới, thấy những thứ ở phía lưng .

 

Khi ngẩng đầu liền thấy những sinh vật khác biệt đang ở bên ngoài chiếc hũ ! Bọn chúng cao lớn khủng bố, quét thế giới của bằng đôi mắt màu đỏ rực với tần thể tưởng tượng nổi.

 

Ong!!!

 

cảm nhận sự rung động, giống như một sợi dây cung nhẹ nhàng kéo căng, b.ắ.n từng làn sóng kỳ diệu. Xuyên qua cơ thể

 

Những sinh vật to lớn bên ngoài cái hũ xông qua hàng rào dây cung thủy tinh, cưỡng ép chen lấn cơ thể của . Thông qua để giáng lâm xuống thế giới trong cái hũ…

 

nhớ đến lời mà chú và chú Lương , liều mạng giấu tay để cho những đôi mắt màu đỏ rực đó thấy chiếc nhẫn vàng tay … là thứ định vị tọa độ.

 

Không tới đây!

 

Các qua đây!

 

Hãy trở về ! Trở về thế giới của các !

 

thể phát âm thanh nhưng suy nghĩ của thì đang cuồng loạn gào thét.

 

“Cô là dẫn đường về! Là cầu nối vượt qua chiều gian…”

 

một âm thanh từ chỗ sâu trong đầu “vang lên”.

 

! ! !

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

“Người dẫn đường, hãy đón chúng trở về !”

 

cảm thấy như vỡ vụn. Cơ thể của , suy nghĩ của tựa như hóa thành vô cùng vô tận ánh sáng màu vàng kim. 

 

Những hạt ánh sáng so với cát bụi càng nhỏ bé hơn.

 

Trong mỗi một hạt đều dựng một cây cầu, thấy những sinh vật cao lớn đó bước lên cầu…

 

Khuôn mặt của bọn họ rõ ràng, tựa như một lỗ đen tĩnh mịch. Chỉ đôi mắt màu đỏ rực là giống như phát sáng lỗ đen đó, chiếu sáng mỗi cây cầu, dẫn đường cho bọn họ giáng lâm… Không! Là đến thế giới của !

 

Bọn họ cuối cùng sẽ thành công xâm nhập hũ!

 

……………….

 

……………….

 

Tí tách! Tí tách!

 

âm thanh giống như nước nhiễu xuống.

 

“Cậu thể giống như thổi lớn một quả bong bóng buông nó , xem nó sẽ như thế nào? Nó sẽ tự nhiên dựa một tốc độ nhất định mà khôi phục hình dáng ban đầu, cũng giống như thủy triều lúc lên cũng lúc xuống. Thế giới của chúng chính là như !” Âm thanh dùng loại giọng điệu tĩnh lặng bi thương chuyện.

 

A, ! \Đây là chú Dương , là bạn mà cũng là bạn học của chú .

 

“Vì ?” Chú tiếp tục : “Bởi vì vốn chọn dẫn đường chính là . nhu nhược, đáng hổ thẹn. Giống như lúc đầu quyết định sẽ dẫn khác lên tàu, tin tưởng cái lý của bọn họ, từng định sẽ một nữa tâm ý phối hợp đón bọn họ… trở về.”

 

“Trở về?” Đây là tiếng của chú .

 

“Ừ. Dựa theo như lời bọn họ thì thời điểm bọn họ suy thoái, giống như khi bong bóng khôi phục hình dạng ban đầu đó, thì rời . Bọn họ thoát ngoài, tự xưng đến từ chiều gian cao hơn, đó theo dõi thế giới của chúng , ngắm cố hương của bọn họ… Mãi đến khi vũ trụ dâng thủy triều phình to cái bong bóng cực lớn trở thành nơi chốn thể dung , bọn họ trở về.”

 

“Sau đó thì ?”

 

“Sau đó ? Nếu xa nhà một chuyến, khi trở về phát hiện nhà côn trùng lấn chiếm thì sẽ ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/muon-xuong-tau-hay-giu-mang-truoc-da-phan-4/chuong-11.html.]

“Diệt?”

 

!””

 

“Cậu kể chuyện với Lương Hà khi nào?”

 

“Trước khi gặp .”

 

“Vậy là chỉ một thằng ngốc?” Trong giọng của chú tràn ngập bi thương. “À, còn cả Tiểu Hoa nữa!”

 

“Đây là biện pháp duy nhất! Chỉ điều trùng hợp là con bé thôi.” Chú Dương cũng khổ sở, nhưng thoáng cũng mang ý tự hào: “Lúc đầu, cũng định liên lụy tới . giao thứ định vị tọa độ cho đồng nghiệp của Lương Hà, hi vọng thể mang nó rời . Sau đó, đám Lương Hà sẽ ở một chỗ nào đó phối hợp với vốn chuẩn sẵn sàng hi sinh bản . Ai ngờ vận mệnh quanh quẩn , cuối cùng nó vẫn rơi tay . Cho nên chỉ đành chọn một thế chính , đó rời . Kể từ khi và Lương Hà chung một chỗ thì kết thúc của chuyện …”

 

“6 năm Tiểu Hoa ở tàu, là nuôi lớn con bé?”

 

“Phải.”

 

“Cậu nhẫn tâm đẩy đứa bé mà nuôi suốt 6 năm trời con đường ch.ết?”

 

“Vì bộ thế giới , .”

 

“Trước khi quyết tâm hợp tác với , cũng nuôi nó 6 năm.” Chú nhẹ giọng : “ nỡ! Cho dù là vì bộ thế giới thì cũng nỡ.”

 

“Trương Vũ, chấp nhận .” rốt cuộc giọng của chú Lương: “Đây là kế hoạch mà chúng trù tính lâu, lâu đó ! Cho dù vũ trụ d.a.o động như thế nào đều thể xông phá vách tường mà chúng đặt . Bọn chúng cho rằng cầu nối thì sẽ thể vượt qua hàng rào của cái hũ thủy tinh đó, trở về bên trong. bọn sẽ phát hiện cây cầu cuối cùng cũng phá hỏng.”

 

“Vậy…” Chú : “Hãy để thử mở bức tường xem nhé!”

 

PHIÊN NGOẠI 2: “NHÓM TRƯƠNG VŨ”

 

 “Cậu thử như thế nào?”

 

Lương Hà vẫn như đầu gặp chuyến tàu K104, mặc chiếc áo khoác da màu đen .

 

Hắn màn hình to lớn. Màn hình giống như một tấm chắn hàng rào trong suốt, phía hàng rào một cô thiếu nữ.

 

6 năm gặp con bé, là đứa bé mà vất vả khó khăn nuôi lớn.

 

Con bé nhắm chặt mắt.

 

cách nào tưởng tượng những d.a.o động của vũ trụ, tình hình liên quan đến các vấn đề về việc xông qua của chiều gian của đám cao cấp đó. Giờ phút , nghĩ con bé trở thành một cây cầu, sinh vật thể tưởng tượng nổi từ một hàng rào khác ở bên ngoài xông qua, thông qua con bé với ý đồ giáng lâm… hoặc nên là trở về thế giới .

 

Màn ảnh to lớn dựa theo cách của Dương Xuân Trí và Lương Hà thì cũng là một tầng hàng rào, là tầng hàng rào ở giữa chúng và chiều gian thấp hơn.

 

Đại khái giống như chúng thấy một con côn trùng đang bò giấy. Thế giới để nó tồn tại chính là tờ giấy . Đối với nó mà , hề tồn tại thế giới nào khác ngoài mặt giấy.

 

Và hiện giờ, Tiểu Hoa chính là bọn họ đặt lên tờ giấy đó, thông qua Tiểu Hoa để khiến những sinh vật đòi trở về thể xâm nhập thế giới của chúng . Bọn chúng sẽ tờ giấy đ.â.m gãy, ngăn ngay cây cầu tên Tiểu Hoa.

 

nắm chặt dao.

 

thứ mà đối mặt riêng chỉ là Lương Hà và Dương Xuân Trí mà còn là thiên quân vạn mã, bộ thế giới .

 

cúi thấp đầu, thì thầm hỏi : “Mẹ, Tiểu Hoa mất , thể sẽ trở về nữa. Chúng bây giờ đây?”

 

Mẹ xe lăn, trói bằng dây thừng. Là vì bảo vệ bà nên và Dương Xuân Trí trói đó.

 

Mắt cũng ánh đỏ. , bà cũng lây nhiễm !

 

Lúc gỡ chiếc nhẫn vàng thì bà liền khôi phục trạng thái lây nhiễm, cho nên nhất định trói bà .

 

Mắt càng ngày càng đỏ rực. Bà thể trả lời

 

thậm chí còn liệu bà còn lý trí nữa

 

Lương Hà thở dài, : “Dù kế hoạch ép chín sớm thì chúng cũng chuẩn tuyệt đối đầy đủ, tiến hành diệt trừ những lây nhiễm sẽ quá lâu…”

 

“Có cuối cùng cũng diệt ?” hỏi.

 

.” Lương Hà trả lời. “Đừng hy vọng tiêm vắc xin , cũng chính là thuốc bào chế phá giải chiều gian giáng lâm đó… Cho dù giải cho bà thì bà cũng chỉ là một già lây nhiễm, gì cả.”

 

“Vậy là vắc xin cũng thể cứu lây nhiễm, chỉ thể hạn chế lây nhiễm trở thành sinh vật đáng sợ thôi?”

Loading...