Mượn Gạo Trăm Nhà - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-28 07:25:25
Lượt xem: 2,038

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời thầy Trần mù dứt, ông nội liền biến sắc, sợ hãi : "Thầy ơi, nhà ngạch cửa, ông c.h.ế.t còn sân ?"

 

Thầy Trần mù : "Đã dép rơm , đừng sân nhà ông, ngay cả nhập ông cũng dễ như trở bàn tay."

 

Ông nội trợn tròn mắt, vô thức lùi hai bước, ánh mắt đàn ông què lộ rõ vẻ sợ hãi.

 

Ông nội chột : "Thật sự tà ma đến ?"

 

Thầy Trần mù thở dài, ông : " hỏi giúp ông nguyên nhân hậu quả , còn giữ mạng , xem ông thế nào.”

 

Thầy Trần mù xong, liền móc từ trong túi một lá bùa giấy.

 

Thầy dán lá bùa lên đàn ông què, miệng cái xác đột nhiên há một cách kỳ dị, trong cổ họng phát tiếng kêu quái gở: "Ọe... ọe... ọe..."

 

Vừa phát tiếng, đôi mắt chậm rãi di chuyển, ông nội đầy ai oán ngoan độc, như thể ăn tươi nuốt sống ông nội .

 

Ông nội đàn ông què đến nỗi bủn rủn chân tay, ông trốn lưng bà nội, dám ông nữa.

 

3. 

 

Người đàn ông què há miệng, càng kêu càng kích động, tay ông đột nhiên giơ lên, quơ loạn xạ trong khí.

 

Đôi mắt ông hung hãn chằm chằm ông nội , như thể xé xác ông.

 

Ông nội sợ đến nỗi năng run rẩy, hỏi nhỏ: "Thầy ơi, ông ... tay ông cử động ?"

 

Thầy Trần mù : "Ông oán khí nặng, đòi mạng ông. May mà bây giờ là ban ngày, ông chạm ông , đợi đến thất đầu, ông sẽ sân g.i.ế.c ."

 

Ông nội sợ hãi : "Thầy ơi, xin thầy nghĩ cách, mau đưa đàn ông què ."

 

Thầy Trần mù lắc đầu, ông : "Không đưa , chân ông dép rơm, cho dù là Thiên Vương Chư Phật đến đây cũng đưa ông ."

 

Ông nội sững sờ vài giây, ông nắm chặt cánh tay thầy Trần mù, lo lắng : "Thầy ơi, ? Thầy cách nào cho ông hồn bay phách tán, đừng đến ám nữa !"

 

Lời ông nội dứt, mắt của đàn ông què liền đỏ sậm như máu.

 

Miệng ông phát tiếng kêu quái dị "ọe ọe ọe", như thể hiểu lời ông nội .

 

Người đàn ông què oán hận ông nội cực độ, nếu ông nội đá vỡ bát của ông , ông mượn hạt gạo cuối cùng, con trai ông c.h.ế.t.

 

Thầy Trần mù liếc ông nội một cái, ánh mắt ông nội như một con súc sinh.

 

Thầy : "Chỉ thể thờ cúng, từ từ hóa giải oán hận của Trần Đại Song."

 

Trần Đại Song là tên của đàn ông què.

 

Ông nội sững sờ vài giây, ông khó hiểu hỏi: "Thờ cúng?"

 

Thầy Trần mù : "Lên núi , đốn một cây hòe già, dùng cây hòe già đó đóng một cỗ quan tài, đó dùng m.á.u ch.ó mực ngâm quan tài thành quan tài đỏ, mời Trần Đại Song trong quan tài, đặt quan tài đỏ trong sân nhà, thờ cúng trăm năm, chuyện mới xem như xong."

 

Lời thầy Trần mù dứt, sắc mặt ông nội liền trở nên khó coi, ông lớn tiếng : "Thờ cúng trăm năm? Không , dựa mà bắt con cháu đời của thờ cúng Trần Đại Song?"

 

Thầy Trần mù : "Trần Đại Song khi c.h.ế.t oán khí cực nặng, chỉ nhận hương khói trăm năm mới thể hóa giải oán khí. Oán khí ngày nào tan, nhà ông ngày đó yên ."

 

Ông nội hỏi: "Thầy ơi, còn cách nào khác ?"

 

Thầy Trần mù lắc đầu: "Không ."

 

Ông nội hừ lạnh một tiếng, tức giận : "Thầy cái nỗi gì, chỉ là một lão già mù, chẳng bản lĩnh, nhảm. Chuyện nhà tao cần mày quan tâm."

 

Ông nội xong liền đuổi thầy Trần mù .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/muon-gao-tram-nha/chuong-2.html.]

 

Thầy Trần mù tức giận : "Lời khó khuyên kẻ đáng c.h.ế.t! Ông tự cầu phúc cho ."

 

Thầy Trần mù xong liền bỏ .

 

Bà nội cau mày, oán trách: "Ông nó ơi, thấy ông hồ đồ , ngay cả thầy Trần mù cũng dám đắc tội. Thầy Trần mù lo chuyện nhà nữa, xem ông thế nào."

 

Ông nội bĩu môi, hậm hực : "Cách thầy Trần mù , đồng ý. tin trị một thằng què. Không thầy Trần mù ? Ngày thất đầu, lão què thối tha mới thể sân g.i.ế.c , chúng vẫn còn thời gian. Bà nó, bà mau sân, lấy cái rìu đây."

 

Bà nội mặt đầy lo lắng hỏi: "Ông cần rìu gì?"

 

Ông nội mất kiên nhẫn : "Sao lắm lời thế? Bảo bà thì bà cứ ."

 

Bà nội bất đắc dĩ thở dài một , bà sân, lấy một cái rìu.

 

Ông nội cầm rìu, với xác đàn ông què: "Thằng què thối tha, tao chặt gãy chân mày, xem mày sân bằng cách nào."

 

4. 

 

Ông nội dứt lời, liền vung rìu c.h.é.m về phía chân đàn ông què.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

kịp c.h.é.m tới chân ông , cái rìu gãy vụn.

 

Cán rìu văng , đập mạnh chân ông nội .

 

Khiến chân ông nội bật cả máu.

 

Ông nội đau đớn hét lên: "Á——"

 

Bà nội hốt hoảng hỏi: "Ông nó ơi, ông ?"

 

Ông nội thều thào: "Chân ... chân đập gãy ..."

 

Lời ông nội dứt, mặt đàn ông què liền nở một nụ quái dị, như thể ông thấy từng cử động của ông nội .

 

Bà nội dìu ông nội sân, cũng theo .

 

Bà nội : "Ông nó ơi, đàn ông què tà ma lắm, cứ theo lời thầy Trần mù ."

 

Ông nội tức giận : "Không , mang quan tài của ngoài sân là đại kỵ. Bà bớt lời thầy Trần mù , đợi ngày mai lên thị trấn, tìm bà ba Hoàng hỏi xem."

 

Bà nội thở dài một , bà : "Thôi ."

 

Bà nội lấy vải trắng, băng bó chân cho ông nội.

 

Mu bàn chân ông nội là vết bầm tím, sưng vù lên, may mà xương gãy.

 

Ông nội : "Tiểu Phúc Tử, lấy ít rượu trắng đây."

 

gật đầu: "Vâng ạ."

 

chạy sân, liền thấy tiếng "xì xì xì", như thể tiếng rắn đang lè lưỡi.

 

theo hướng âm thanh, liền thấy đàn ông què bò đầy rắn độc.

 

Ít nhất cũng bảy, tám mươi con.

 

Những con rắn độc to dài, ít nhất cũng dài một hai mét.

 

Rắn độc còn bò lên cổng sân nhà , treo lủng lẳng đó.

 

Loading...