Mượn Gạo Trăm Nhà - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-28 07:25:03
Lượt xem: 1,125

Hồi còn nhỏ, trong sân nhà một đàn ông què tìm đến.

 

Ông đáng thương : "Bác gái ơi, con trai mắc bệnh lạ, thầy bói mượn gạo trăm họ mới trị hết bệnh lạ , xin bác cho mượn một hạt gạo."

 

1. 

 

Người đàn ông què trông tiều tụy, môi ông tái bệch, khóe miệng sùi bọt mép trắng xóa.

 

Bà nội : "Được , ông chờ đấy, nhà lấy gạo cho."

 

Bà nội xong liền kho, nhanh đó, bà cầm một hạt gạo .

 

Bà nội định đưa gạo cho đàn ông què thì ông nội hầm hập nổi giận xộc sân.

 

Ông quẳng bó củi khô đang vác lưng xuống đất, tức giận quát: " thấy bà điên , gạo mà cũng dám cho mượn."

 

Ông nội giận dữ giật phắt hạt gạo từ tay bà, gầm lên với đàn ông què: "Cút ngay! Đừng đến nhà tao mượn gạo."

 

Người đàn ông què van xin: "Ông , con trai mắc bệnh lạ, trèo qua năm ngọn núi mới xin chín mươi chín hạt gạo, bây giờ chỉ còn thiếu đúng một hạt gạo trong tay ông nữa thôi. Xin ông rủ lòng từ bi, cứu con trai với."

 

Người đàn ông què xong liền quỳ xuống đất dập đầu lạy ông nội .

 

Ông nội hừ lạnh một tiếng, ông : "Một hạt gạo một mạng , mày mượn gạo cái gì? Rõ ràng là mày đang mượn mạng, cút mau!"

 

Người đàn ông què mắt hoe đỏ, đáng thương : "Không mượn mạng, là mượn gạo. Thầy bói , gạo trăm họ thể trị bệnh tà, hại ."

 

Ông nội tức giận : "Cút ngay! Còn dám mượn gạo nữa, tao đ.á.n.h gãy chân mày."

 

Thấy ông nội cho mượn gạo, đàn ông què lồm cồm bò dậy, ông run rẩy : " ... ngay đây..."

 

Người đàn ông què tay bưng một cái bát sứ nứt mẻ, bên trong đựng đến nửa bát gạo trắng.

 

Người đàn ông què định xoay rời , ông nội đột nhiên co chân, đạp thẳng chân ông , khiến cả ông ngã sõng soài đất.

 

Cái bát vỡ tan, gạo trong bát cũng vung tung tóe đất.

 

Người đàn ông què hoảng hốt, ông vội vàng nhặt gạo vương vãi đất.

 

trong sân nhà nuôi ba con gà mái, chúng xúm mổ hết gạo đất.

 

Người đàn ông què vô cùng tuyệt vọng, ông đau đớn hét lên: "Đừng ăn... đừng ăn gạo..."

 

Đàn gà mái nhà ăn xong gạo liền bay tót lên cành cây, đàn ông què cố trèo lên cây bắt gà, nhưng chân què, trèo nổi, chỉ ngửa mặt , nước mắt trào .

 

Ông nội phá lên, đắc ý : "Cút mau, đừng để tao thấy mày nữa."

 

Người đàn ông què đỏ ngầu mắt, ánh đầy hằn học khiến lạnh sống lưng, ông nhét gạo còn sót nhặt túi, nghiến răng : "Gà nhà mày ăn mất bảy hạt gạo của tao, tối nay nếu tao mượn bảy hạt gạo, tao sẽ bắt nhà mày c.h.ế.t bảy mạng !"

 

Lúc đàn ông què câu , giọng ông như lưỡi dao, lạnh buốt.

 

Ông nội hung tợn : "Nhìn mày ăn mặc như thằng ăn mày, mà cũng dám nguyền rủa tao? Mày mà còn , tao đ.á.n.h gãy chân mày, cho mày lết."

 

Người đàn ông tuyệt vọng gào lên, tiếng như xé lòng:

“Con ơi... hết thời gian ! Bố vay gạo cho con, vay đủ bảy hạt... bố sẽ để nhà chôn cùng con... Bố xin con!”

 

Người đàn ông què trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu, chằm chằm ông nội , mặt mày dữ tợn : "Ông cho mượn gạo, ép, nhưng tại ông hại mất bảy hạt gạo?"

 

Giọng ông run rẩy, mà rợn ., ông nội dọa sợ đến mức quên cả đáp lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/muon-gao-tram-nha/chuong-1.html.]

 

Người đàn ông què xong liền tập tễnh bỏ , dáng xiêu vẹo, dần khuất trong màn đêm.

 

Bà nội cau mày, : "Ông nó ơi, chuyện hôm nay ông quá đáng lắm ."

 

Ông nội sa sầm mặt: "Lão rõ là một kẻ lừa đảo, gạo thể cho mượn bừa bãi, cho mượn gạo chính là cho mượn mạng."

 

Bà nội : "Mượn gạo trăm họ mượn mạng, chỉ là mượn thôi. thấy đàn ông què giống kẻ dối."

 

Ông nội lườm bà một cái, tức giận : "Mượn cái gì cũng ! Về phòng ngủ ."

 

Sáng sớm hôm , trời hửng sáng, thấy đàn ông què treo cổ c.h.ế.t cổng nhà .

 

Ông mặc một bộ quần áo màu đỏ như máu, chân dép rơm, trông vô cùng kỳ dị, ghê rợn.

 

2. 

 

Bà nội hoảng hốt kêu lên: "Ông nó ơi, đàn ông què treo cổ c.h.ế.t !"

 

Ông nội lạnh lùng đáp: "Hoảng cái gì, đem xác lão thiêu, xem lão thể loạn gì?"

 

Ông nội xong liền vác củi khô trong sân .

 

Ông chất củi khô bên t.h.i t.h.ể đàn ông què, định châm lửa thiêu xác ông .

 

Bà nội vội níu tay ông: "Ông nó ơi, ông đừng bừa, mời thầy Trần mù đến xem ."

 

Ông nội bĩu môi, phẩy tay: "Không cần, lão què thối tha còn dọa tao , tao sợ trò của lão . Thiêu xác lão , cho lão hóa thành tro."

 

Ông nội xong liền châm lửa đốt củi, nhưng kỳ lạ , lửa mãi bén. Gió lạnh cứ thổi tắt than. Ông châm hết , tới khác đều thất bại.

 

Sốt ruột, ông nội kho lấy xăng, đổ thẳng lên đống củi khô, ném mồi lửa đống củi.

 

Thông thường xăng gặp lửa là bùng ngay, mà lúc hiểu vì lửa cứ tắt.

 

Ông nội sững sờ vài giây, trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Quái lạ, tin là ma quỷ!"

 

Ông nội xong, ném mồi lửa đống củi, nhưng lửa vẫn tắt ngấm.

 

bất giác ngẩng đầu đàn ông què, đàn ông què cũng đang .

 

Lưỡi ông thè dài, đỏ chót, cổ ông một vết hằn sâu, siết chặt da thịt.

 

Bà nội sốt ruột: "Ông nó ơi, ông đừng động nữa, mời thầy Trần mù."

 

Ông nội : " với bà."

 

Ông nội xong, đầu , dặn: "Tiểu Phúc Tử, con trông chừng, đừng để ai động cái xác."

 

gật đầu: "Con ạ."

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ông nội và bà nội vội vã mời thầy Trần mù, canh ở cổng sân.

 

Chẳng mấy chốc, ông bà nội mời thầy Trần mù đến.

 

Ông nội lo lắng : "Thầy ơi, củi khô, còn đổ cả xăng mà vẫn tài nào đốt cháy , chuyện ?"

 

Thầy Trần mù xác què, chốc thì thấy lạ, chốc kinh hoảng, : "Chân ông dép rơm, là quyết chịu xuống hoàng tuyền. Ông dương gian, cửa nhà ông, đòi mạng cả nhà ông đấy."

 

Loading...