“Không cần thần hồn nát thần tính đến độ tụng kinh tên mãi thế . Tớ trốn , trừ khi tòa, bằng còn lâu mới tìm tớ!” Thùy Linh xùy nhét miếng khô gà thêm vụn ớt khô miệng Trúc Nhã.
Trúc Nhã sặc cay đỏ cả mắt, đôi tay liên tục vỗ vai Thùy Linh chỉ xuống vỉa hè ngay bên ban công họ đang .
Thùy Linh chậm rãi đầu, đồng tử dịch chuyển xuống thấp. Đột nhiên phắt trở , túa mồ hôi lạnh. Một giây cô xuống, mắt mở to chớp chớp.
Chính xác là một đàn ông với vẻ ngoài tuyệt mỹ đang đút tay túi quần đó lên. Ánh đèn neon sặc sỡ ở biển hiệu chiếu càng khiến sắc đó trở nên yêu dị. Nửa sáng nửa tối.
“Quang Đạt, đấy gì? Dám… dám lén?”
“Vợ, , chỉ tìm em!” Quang Đạt bỗng nhiên lật mặt, tỏ vẻ yếu đuối, giọng còn cố ý ngân dài.
“Đó, thấy thì về thôi, mất trí đó, phơi sương hại sức khỏe lắm!” Thùy Linh dùng đúng cái triết lý hôm của để trả .
“Anh mang đồ dùng đến cho vợ!”
Thùy Linh mấy cái túi đồ hiệu giơ lên, meno, gì thế . Quang Đạt còn cố ý lấy mấy chiếc quần lót chữ C, T ren đỏ, đen đưa : “Cái , cái , cả đây nữa, bọn họ vứt của em thì mua cái mới, xịn hơn…”
“Oa, gu lắm!” Trúc Nhã một bên xen .
Vẻ mặt Quang Đạt càng thêm đắc ý: “ , lựa cẩn thận, chất vải …”
“Im mồm!” Thùy Linh đỏ bừng mặt vội ngăn . Cô thực hiểu con mới chui từ . Có ông chủ nào, , là đàn ông nào thể đường hoàng phân tích cái quần lót ngay mặt khác phái ? Rõ là sang chấn thần kinh nhẹ, chẳng những mất trí, còn đổi tính đổi nết.
“Anh mang về , dùng loại đấy.”
“Em thích loại , may quá cũng tính tới khả năng .” Quang Đạt lôi một tá các mẫu mã trong 1 chiếc túi khác.
Giờ phút Thùy Linh thực sự tin rằng, chính là như cũ, chỉ mua đồ lót, tất cả đều là đồ lót. Mả cha nhà !
Thùy Linh chẳng chẳng rằng kéo tay Trúc Nhã một mạch nhà đóng cửa, tắt điện.
***
Quang Đạt hồi lâu, rốt cuộc sắc mặt cũng thu ý , xách theo túi đồ trở về. Anh thành công loại bỏ nghi ngờ của cô về việc giả mất trí. Đương nhiên là hiện tại 100% tin tưởng.
“Đi thưa sếp?” Thắng liêc qua gương chiếu, cẩn trọng hỏi. Thùy Linh ở nhà trọ, còn về đó gì?
Quang Đạt nhíu mày, ngôi nhà đóng kín: “Về nhà.”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/muon-co-vo-mat-phai-day/chuong-14.html.]
“Nhà nào ạ?”
Anh trợn mắt, dạo trợ lý của như là đần : “Nhà !”
Cái liếc mắt của sếp như ý là gì? Thắng thấp thỏm khởi động xe. Một lát về tới nhà.
“Con về !” Bà Vân cùng Ái Xuyên đang xem ti vi dành cho già tại phòng khách đồng loạt .
“Anh, em bệnh viện nhưng họ xuất viện , liều lĩnh như thế, não tổn thương chuyện đùa?”
“Có chút việc quan trọng!” Quang Đạt thở dài đáp. Vết sưng đỏ nổi bật bên gò má cô ả khiến chú ý. Đây là do Thùy Linh đánh?
Ái Xuyên thấy tầm mắt của liền bộ dáng che giấu, đưa lên ôm má: “Đạt, đây là tại em bất cẩn va cửa, đau tí nào luôn. Anh…”
Đột nhiên, khi cô xong, cổ tay Quang Đạt bắt lấy kéo . Anh vết ban đỏ, nhẹ hỏi: "Có đau ?"
"Hả?” Nhận sự quan tâm , Ái Xuyên xúc động đến ngơ .
Chuyện gì đang xảy ? Đạt nhớ cô ?
Chỉ tiếp: "Lần cẩn thận, mắt cần quan sát, tránh né vật cản. Đừng để nó cho đủ.”
Ái Xuyên , cụp mắt: “Vâng!”
Nói cô ả vùng tay thoát khỏi tay , bỏ chạy lên lầu: “Anh nghỉ sớm !”
Bà Vân tắt tivi dậy Quang Đạt: “Con bé vẫn còn yêu con!”
Quang Đạt thở dài bước từng bước nặng nề lên bậc cầu thang, vọng : “Hai ngày nữa Tú Anh trở về.”
“Cái gì?” Bà Vân trợn mắt, gương mặt trang điểm cau : “Sao nó ở đây?”
Bà mới chỉ yên bình hai năm thôi, chẳng nhẽ nhanh như … : “Đừng con nhận nó là em gái chứ?”
“Vốn dĩ đấy là em gái , cả pháp luật và bệnh viện chứng minh.”
Bóng dáng khuất, bà Vân phịch xuống ghế sô pha, miệng ngừng mắng chửi.