Cha cũng bất ngờ , con gái thành phu nhân nhà Tống nhưng từ khi nào sắp thành phu nhân thừa tướng tổng trong quan triều .
Đám cưới của hôn phu cũ xong hôm qua hôm nay em của xếp đầy lễ vật nhà . Đây là đang tạo thể diện cho .
mơ hồ , chạy khắp nơi tìm Nhược Khánh .
Lọ mọ cả nửa ngày lúc bỏ về thì đụng ngay khi Nhược Khánh bước từ tiệm may hỷ phục tiếng . Bộ dạng thì bận rộn , hớt hải .
thật sự cảm động , mà lôi lời đùa của tạo
Hai , cô lúc cũng thấy Nhược Nam hình như .
Đẹp hơn từng là bạch nguyệt quang nhiều .
Tại mấy việc cho cô mà cô thờ ơ để ý nhỉ ?
Hồi đấy thấy Khách Phong luôn để ý tài nghệ của Quách Mẫn Nghi .
Là Nhược Khánh bảo với cô cần bận tâm . Luôn an ủi cô mỗi khi thất bại
"Ta thấy luôn cần cố quá ! Không là quá cố đấy"
" Muội nhất khi là chính mà "
" Nay nổi bật nhất bữa tiệc , Khách Phong chắc là mắt hôm nay để m.ô.n.g nên thấy thôi "
Khi cô định gả cho Phong Khách , đồ cưới từ luôn là cô lo lắng , đùn đẩy việc tới tay cô .
Khi cô nhắc tới việc cưới thì cứ hết sức tránh né , đánh trống lảng .
Đến khi cưới cô nương thì đến sợi tóc cũng bắt Quách tiểu thư chạm tới .
thật , tình yêu của đàn ông nếu thật sự thì sẽ thấy thôi , còn nếu thấy thì chắc chắn là .
Giống như bản cô ngay lúc , thà cho mệt c.h.ế.t cũng cho cô vướng bận gì .
Hoá chọn đúng là cảm giác ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/muoi-lam-nam-nham-lan/chap-iii.html.]
Đến tận giờ kĩ mà hồi bé cô nay luôn cảm thấy phiền phức nhất là cho cô cảm giác ấm áp .
Tượng Nhan nghi ngờ , tìm lâu thật là rõ một việc . Không kịp để Nhược Khánh mở lời kéo .
Cô đè Nhược Khánh góc tường kịp phản ứng hỏi :
, nhất thiết cho sĩ diện bằng cách . Phu thê là chuyện cả đời đấy Trương Nhược Khánh .?
Mặt Trương Nhược Khánh bất ngờ cúi đầu bật thành tiếng .
Hắn vòng hai tay qua eo cô ồm chầm lấy dùng đầu dựa vai cô .
Ây da điệu bộ gì đây , mỹ nam kế Tượng Nhan thầm nghĩ
Cô vỗ vỗ vai sốt sáng hỏi :
Trong đầu nghĩ chẳng nhẽ vì cô mà chuẩn nhiều việc quá nên cô tướng quân trẻ ngất mất :
- tự nhiên im lặng , gì chứ ?
Hắn tay ôm chặt , cứ xoa xoa đầu vai cô , nhỏ giọng
- Muội bảo cưới thì cưới thôi , chẳng nhẽ là sợ bỏ dở đấy nhé ?
Cô đỏ mặt , thật lòng chỉ đào một cái lỗ chui xuống .
Chỉ thể như con thỏ vô tình dẫm bẫy :
- Ai ! Ai bảo sợ , cưới thì cưới lỡ đừng mong hối hận . Ta nhắc đấy !!
- Được ! Cảm ơn tiểu thư đồng ý gả cho Nhược Khánh .
Không chúng ở đó bao lâu . Chắc là lâu đến khi Lâm Lâm tìm thấy và kéo về .
Bản khi cuối cùng cũng hiểu thế nào là yêu và thế nào là yêu đúng .
Với Trương Nhược Khánh chỉ mới rung động nhưng với thì lẽ là mười lăm năm.