05
Tiểu Mỹ ném chiếc ngọc bội sang cho Bình ca nhi.
“Cho ngươi này. Miếng ngọc này, trước kia hình như là nó xin ngươi, đúng không?”
Nàng vừa nói, ta mới cảm thấy miếng ngọc này trông có chút quen mắt. Nhìn kỹ vài lượt, rốt cuộc cũng nhớ ra —— đúng là vật của Bình ca nhi.
Năm xưa, đại ca tìm được một khối mỹ ngọc hiếm thấy, đặc biệt sai người tạc thành hai miếng ngọc bội: một khắc hình rồng, một chạm hình mãng xà, tặng cho Bình Chương và Cẩm Nguyệt, vừa khéo ứng với tuổi cầm tinh của hai đứa nhỏ.
Chỉ là năm Nghiêm Hạo chào đời, cứ đêm đến là khóc mãi không ngừng. Lưu di nương liền đến tìm phu quân, nói rằng người già bảo trẻ con bị “thứ dơ bẩn” dọa sợ, phải dùng mỹ ngọc để trấn áp.
Trong phủ lúc ấy, ngọc quý nhất chính là hai miếng đó. Ta không còn cách nào, đành bảo Bình Chương tháo ngọc bội đưa cho Nghiêm Hạo đeo.
Về sau, con gái của Triệu di nương phát sốt cao không dứt, cũng tới mượn luôn ngọc của Cẩm Nguyệt. Từ đó, Cẩm Nguyệt dần dần xa cách ta.
Nhưng Tiểu Mỹ bất quá chỉ là một hồn ma, làm sao nàng biết được chuyện ngọc bội vốn thuộc về Bình ca nhi?
Bình ca nhi kinh ngạc nhìn Tiểu Mỹ, còn nàng thì cười đắc ý:
“Trên túi thơm đeo bên hông ngươi có thêu đúng cái hoa văn này, giống y như đúc với ngọc bội đó!”
Bình ca nhi cầm lấy ngọc, ánh mắt đầy cảnh giác, nhìn chằm chằm Tiểu Mỹ:
“Đừng tưởng lần này bà lấy lòng ta thì những chuyện trước đây sẽ được xóa bỏ hết.
Ta cảnh cáo bà, bà ——”
“Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày đó à? Ta lấy lòng ngươi ư?”
Tiểu Mỹ lập tức trở mặt, lạnh lùng giật lại ngọc bội từ tay Bình ca nhi.
“Ta chỉ cho ngươi nhìn thử thôi! Ngay cả đồ của mình mà cũng không giữ nổi, đúng là vô dụng! Từ giờ trở đi, miếng ngọc này là của ta rồi!”
Nói xong, nàng thong dong cầm ngọc bội lắc lư trong tay, miệng cười toe toét, nghênh ngang rảo bước bỏ đi.
Chừa lại Bình Chương đứng đó, hai mắt trừng tròn, ngơ ngẩn như tượng đá.
06
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta thật sự hoàn toàn không hiểu nổi hành động của nàng.
“Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy? Đã lấy lại ngọc bội rồi thì cứ đưa lại cho Bình ca nhi là được, thứ đồ con nít như thế, giữ lại làm gì chứ?
Ai ngờ Bình ca nhi lại coi trọng miếng ngọc ấy đến vậy… Năm đó sau khi ta lấy đi, còn bỏ ra sáu trăm lượng bạc, mua cho nó miếng khác đắt tiền hơn, tốt hơn cơ mà.
Vậy mà nó lại thêu hoa văn ngọc bội lên túi thơm, chẳng phải là muốn nhắc ta đi đòi lại cho nó sao? Đứa nhỏ này từ bé đã tâm tư sâu kín như vậy, là ta quá xem nhẹ rồi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/mot-ke-tien-nhan/3.html.]
“Ngươi làm việc tuy có phần thô lỗ, nhưng nhân dịp này hàn gắn với Bình ca nhi cũng không phải không thể… Ngươi có đang nghe ta nói không đấy?”
Tiểu Mỹ gãi gãi tai.
“Con ruồi nào bay qua vậy, phiền c.h.ế.t được!”
Miệng nàng ngân nga điệu tiểu khúc gì đó kỳ lạ, vừa lắc lư vừa thong dong dạo từ đầu đông khu vườn sang đầu tây. Khi bước đến hồ cá chép, vừa vặn thấy Cẩm Nguyệt đang ngồi trên một tảng đá bên bờ, tay cầm khăn lụa lau nước mắt.
Tiểu Mỹ tò mò bước lại gần.
“Sao con khóc vậy?”
Cẩm Nguyệt lập tức đứng dậy, quét mắt lạnh lùng nhìn ta một cái, hất khăn một cái rồi xoay người bỏ đi, chẳng gọi một tiếng, cũng chẳng hành lễ.
Lòng ta chua xót như bị kim châm.
Đó là đứa con gái do chính tay ta dạy dỗ trưởng thành. Vậy mà chỉ vì một mối hôn sự không vừa ý, lại coi ta như kẻ thù.
Nhưng chuyện hôn nhân đại sự, xưa nay chẳng phải đều là “cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó” hay sao?
Ai mà chẳng phải trải qua như vậy? Làm cha mẹ, hôn sự mà ta chọn cho nó đương nhiên là cân nhắc mọi bề vì phúc lợi của con. Cớ sao nó lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của ta?
Ta thất thần nhìn đám cá chép trong hồ đang tranh nhau đớp mồi, nào ngờ thân thể lại bị Tiểu Mỹ lôi đi tiếp.
Lần này là có nha hoàn tới báo: Vương phu nhân tới đưa sính lễ, bàn chuyện nạp thái qua lễ lớn.
07
Vương phu nhân là biểu tỷ của Triệu di nương trong phủ ta, phu quân nàng là Vương Thái Hòa, giữ chức Đồng tri ở phủ Ứng Thiên. Vương phu nhân xuất thân danh môn, chính là bậc mệnh phụ triều đình, tính tình kiêu ngạo, nhưng bản chất không phải người xấu.
Từ nhỏ nàng đã thân thiết với Triệu di nương, dẫu sau này Triệu di nương vào Hạ phủ làm thiếp, hai tỷ muội họ vẫn qua lại thân mật, thậm chí thường mang theo con trai tới chơi trong phủ.
Vương Văn Xương và Cẩm Nguyệt nhà ta, cũng có thể xem như thanh mai trúc mã. Vậy mà không rõ vì cớ gì, Cẩm Nguyệt lại cự tuyệt hôn sự này một cách gay gắt đến thế.
Tiểu Mỹ hớn hở bước về phía tiền sảnh, nào ngờ Cẩm Nguyệt – người vừa mới rời đi – lại đột nhiên quay trở lại.
Nàng giơ tay cản Tiểu Mỹ lại, đôi mắt chan chứa hận ý, nghiến răng hỏi từng lời:
“Con nhất định phải gả cho hắn sao?
Chuyện năm xưa hắn sỉ nhục con, người chẳng hề để tâm. Người chỉ lo giữ danh tiếng của mình, chẳng hề quan tâm đến đứa con gái này, đúng không?!”
Tiểu Mỹ mờ mịt:
“Gì cơ? Hắn từng bắt nạt con à?”
Ta khẽ lắc đầu, than nhẹ một tiếng.