Một Đứa Trẻ Tự Do - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-28 11:34:45
Lượt xem: 832
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thầy dạy Văn chọn tôi tham gia cuộc thi viết văn.
Tôi viết một bài “Cỏ dại”, đạt giải Nhất cấp huyện, sau đó được gửi đi thi cấp thành phố, đạt giải Ba.
Chị Hương Liễu cũng đạt giải Nhì cấp huyện.
Chị đứng lên ghế, dán tấm giấy khen lên thật cao.
“Sau này, tường nhà mình sẽ dán đầy giấy khen! Cùng nhau cố gắng nhé!”
Ánh hoàng hôn rực rỡ phủ khắp bầu trời.
Chị cười tươi hơn cả hoa hồng bên vệ đường.
Kỳ thi tốt nghiệp tiểu học là kỳ thi chung toàn huyện.
Tôi xếp hạng hơn 150.
Cộng thêm giải Nhất viết văn trước đó, tôi được trường trung học tư thục Trung học Thành Bắc gửi thư mời nhập học.
Chị Hương Liễu ôm chầm lấy tôi, mắt đỏ hoe:
“Trinh Trinh, chị biết mà, em giỏi hơn chị nhiều!”
Cô chủ nhiệm cũng mừng cho tôi:
“Trịnh Trinh, vào Thành Bắc là như đặt một chân vào cổng Nhất Trung rồi. Cơ hội lớn như vậy, em nhất định phải nắm lấy!”
Tôi hí hửng báo tin cho bố mẹ.
Mẹ cười vài tiếng:
“Cũng tốt, lên thành phố học thì ở với bố mày luôn đi, tiện thể cho ổng trông nom.”
Bố lập tức từ chối:
“Dì con sắp sinh rồi, tao còn chẳng chăm nổi cô ấy, sao lo thêm mày được! Mà trường tư phí cao vậy, tao không lo nổi đâu. Mẹ mày chịu trả tiền học với tiền ăn ở thì cứ học!”
Mẹ cũng không vui:
“Tao còn phải để dành tiền xây nhà, cưới vợ cho em mày. Trinh Trinh, mày thông minh vậy, học ở trường thị trấn hay thành phố cũng thế thôi.”
Bên ngoài cửa sổ, mấy đứa trẻ đang đá một quả bóng da cũ kỹ, vàng úa, xẹp lép.
Quả bóng lăn lộn dưới chân từng đứa.
Đứa nào đá được cao, đá được xa, đều hò reo như vừa chiến thắng.
Tôi dập máy, đi lên núi tìm chị Hương Liễu.
Tôi phát hiện: đám cỏ dại ngày nào nở rộ… giờ đã tàn.
Gió núi thổi qua, cánh hoa rụng lả tả đầy đất.
Chị Hương Liễu nghe xong hết đầu đuôi câu chuyện, lôi tôi chạy thẳng xuống núi.
“Đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đi xin thêm lần nữa! Chẳng lẽ cứ thế mà từ bỏ sao?”
Chị đèo tôi bằng chiếc xe đạp cũ phát ra tiếng “kẽo kẹt” suốt quãng đường, chạy thẳng đến tìm mẹ tôi.
Vừa vào đến thôn nhà chú Ngụy, có mấy bà cô gọi với:
“Ô, Trinh Trinh đến thăm dì à?”
Tôi cố nặn ra một nụ cười, khẽ gật đầu.
Lúc đến nơi, em trai tôi vừa làm rơi cái ấm trà mới mua, vỡ tan.
Mẹ tôi bế nó lên, lo lắng dòm ngó:
“Dương Dương, con có bị giật mình không? Có đau chỗ nào không con?”
Tôi chợt nhớ lại hồi mình sáu, bảy tuổi.
Tôi làm đổ một ấm nước sôi lên người.
Từ n.g.ự.c đến bụng đều bị bỏng đỏ rực.
Mẹ khi ấy giận dữ mắng suốt:
“Mới thay cái ruột ấm mà mày đã làm hỏng rồi! Mày đúng là đồ phá của, sao không bị bỏng c.h.ế.t luôn đi cho rồi!”
Thì ra, bà không phải bản tính độc ác.
Chỉ là… bà không thích tôi mà thôi.
Dù vậy, tôi vẫn nói rõ lý do đến.
Tôi quỳ xuống cầu xin mẹ:
“Mẹ ơi, con xin mẹ, giúp con đóng học phí được không? Sau này con đi làm, nhất định trả mẹ gấp mười, gấp trăm lần!”
“Câm miệng!” – mẹ lập tức liếc quanh, hạ giọng:
“Tao bảo mày rồi, gọi là dì!”
Bà đỡ tôi dậy, xoa đầu tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/mot-dua-tre-tu-do/chuong-4.html.]
“Trinh Trinh, mẹ còn ở nhà trông con, tiền là do chú Ngụy kiếm, mẹ không có đồng nào cả.”
Bà vừa khóc vừa nói:
“Mẹ cũng khổ lắm, con thương mẹ một chút được không? Con họ Sở, chuyện này là phải tìm bố con. Ổng giờ là dân thành phố, chắc chắn có tiền.”
Dù tôi có van xin ra sao, bà vẫn không đồng ý.
Một lúc sau, chú Ngụy về.
Ông khách sáo mời tôi ở lại ăn cơm.
Họ một nhà ba người quây quần đầm ấm, còn tôi không sao gượng nổi nụ cười, đành xin về trước.
Hoàng hôn đẹp rực rỡ, mà lòng tôi chỉ toàn hoang tàn.
Đi được một đoạn, mẹ đuổi theo.
Bà nhét vào tay tôi tờ 100 tệ:
“Mẹ chỉ có chừng này, con đừng trách mẹ!”
Con đường núi im lặng đến lạ, chỉ còn tiếng xích xe đạp “kẽo kẹt” vang lên từng nhịp.
Hoàng hôn dần buông xuống, phía trước chỉ là một mảng đen thăm thẳm.
Giống hệt như tương lai của tôi vậy.
Đạp xe hồi lâu, chị Hương Liễu chợt nói: “Nhìn kìa, trăng lên rồi.”
Tối hôm đó là đêm rằm.
Ánh trăng lạnh lẽo trải khắp đất trời, chiếu sáng cả con đường trước mặt, kéo dài bóng hai đứa tôi.
“Đừng buồn. Ngày mai mình đi tìm bố em.”
Nhưng tôi thậm chí còn không bước vào nổi cửa nhà bố.
“Dì con sắp sinh rồi, con đừng tới làm cô ấy khó chịu!”
“Con gái trong làng này đều học cấp hai ở thị trấn, mỗi mày làm như lớn chuyện lắm vậy? Mày mà còn khóc nhè nữa, tiền học ở thị trấn tao cũng không cho!”
Chị Hương Liễu vẫn không chịu bỏ cuộc:
“Vậy mình đi gặp hiệu trưởng trường Thành Bắc, cầu xin ông ấy thử xem có thể miễn học phí được không!”
“Liệu có chuyện tốt thế sao?”
“Không thử thì sao biết!”
Lúc đó trường đã nghỉ hè.
Bảo vệ chặn ngoài cổng không cho vào.
Nghe xong chuyện của tôi, bác bảo vệ cũng cao giọng:
“Hiệu trưởng đang trong trường đấy, nhưng tôi không thể cho hai đứa vào!”
Vậy là chúng tôi ngồi đợi ngoài cổng.
Mọi thứ ở thành phố đều tốn tiền.
Chúng tôi dùng một đồng mua ba cái bánh bao, xin thêm bịch nước máy, ngồi vừa ăn vừa chờ.
Từ mười giờ sáng đến tận sáu giờ tối.
Một người đàn ông trung niên bước ra.
Bảo vệ lập tức đứng nghiêm, hô lớn: “Hiệu trưởng, ông tan ca rồi!”
Tôi và chị Hương Liễu lập tức chạy tới, ấp úng kể lại hoàn cảnh của mình.
Ông hiệu trưởng kiên quyết mời hai đứa tôi ăn tối ở quán bên cạnh.
Món có thịt xào ớt, cá chép kho, thêm một bát canh cà chua trứng.
Lúc ấy, trong lòng tôi tràn ngập hy vọng.
Nhưng sau bữa cơm, ông nói:
“Tôi rất thông cảm, nhưng thành tích của em chưa đủ xuất sắc.”
“Những đứa trẻ hoàn cảnh như em quá nhiều, tôi không có quyền miễn học phí cho tất cả.”
“Tôi xin lỗi!”
Thì ra, đây chính là sự thật tàn khốc của cuộc đời.
Cỏ dại sinh ra từ đất khô cằn, đâu dễ gì được số phận ưu ái.
Chúng tôi sinh ra đã thiếu thốn.
Có lẽ cả đời cũng thế.
Dù có nở hoa… thì cũng chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi.
Hiệu trưởng lái ô tô đưa chúng tôi về đến đầu làng.
Trước khi xuống xe, ông đưa cho tôi một quyển sách: 《Ông già và biển cả》.
“Gửi em, đừng bỏ cuộc nha cô bé!”