Một Đứa Trẻ Tự Do - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-28 11:34:40
Lượt xem: 983
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ im lặng mấy giây rồi đáp:
“Đợi mẹ và chú Ngụy ổn định xong đã, rồi mới tính tiếp.”
Dù chỉ là đến gặp mẹ với thân phận cháu gái, tôi vẫn thấy rất vui.
Tôi đem tất cả quần áo trong ngoài đi giặt sạch bong, đến cái tất rách cũng ngồi khâu từng mũi một.
Vì mẹ là người mẹ duy nhất của tôi.
Cả năm trời không gặp, tôi có biết bao điều muốn kể với bà.
Tới ngày 21 tháng Chạp, mẹ lại gọi.
Bà nói:
“Trinh Trinh, bên mẹ không tiện lắm, để mấy hôm nữa mẹ tới thăm con nhé. Mẹ cũng phải giữ thể diện cho nhà chú Ngụy, con hiểu cho mẹ nhé?”
Cuộc gọi kết thúc.
Đúng lúc đó, bác Mạnh là ba của Đại Bằng trở về làng.
Đầu năm bố tôi đi làm với bác ấy.
Bác xoa đầu tôi, bảo:
“Bố cháu nói vé tàu khứ hồi mắc quá, năm nay không về đâu. Đêm ba mươi Tết hay là cháu qua bên mẹ đi.”
Mẹ đã có gia đình mới.
Và bà cũng chẳng chào đón tôi.
Ba mươi Tết, từ sáng sớm đã nghe tiếng pháo nổ râm ran khắp nơi.
Tôi ngồi ngẩn người trên tảng đá trước cửa nhà.
Chị Hương Liễu đi ngang qua, nhìn tôi chằm chằm.
Đi được một đoạn, chị lại quay lại, ngồi xuống cạnh tôi.
Chị móc túi lấy ra một nắm đậu phộng rang, dúi vào tay tôi: “Ăn đi!”
Chắc rang quá lửa.
Ăn vào đắng ngắt!
Chị Hương Liễu hơn tôi bốn tuổi, là cô gái có tiếng dữ dằn trong làng.
Bố chị ấy nghiện rượu, mỗi lần say là về đánh vợ.
Mẹ chị không chịu nổi, một đêm trời tối không trăng đã bỏ trốn.
Thế là bố chị chuyển sang đánh con gái.
Cho đến hai năm trước, chị Hương Liễu cầm d.a.o bếp, chặt đứt một ngón tay của bố, nhờ sự điên cuồng đó mà cuộc sống của chị mới bắt đầu dễ thở hơn.
Nhưng từ đó, người lớn trong làng đều dặn con cái tránh xa chị ấy.
Sợ chị khi điên lên lại tấn công người khác.
Chị không hay nói chuyện, lúc nào mặt cũng lạnh tanh, suốt ngày lầm lũi một mình.
Nhưng giờ phút này, tôi thấy chị rất tốt.
Ăn xong đậu phộng, tôi chạy vào nhà, ôm ra một hũ kẹo to còn mới.
Tôi mở nắp, chọn ra hai viên kẹo mút vị dâu, đưa cho chị Hương Liễu.
Chị hỏi: “Em lấy đâu ra nhiều kẹo vậy?”
Tôi cười: “Hôm bà rời đi đã mua cho em. Mẹ nói, mỗi ngày ăn một viên khi nào ăn hết, bà sẽ quay lại thăm em.”
Chị Hương Liễu nhét lại viên kẹo vào tay tôi: “Em giữ lại mà ăn!”
Tôi khẽ nói: “Không sao đâu, chị ăn đi. Mẹ em chỉ gạt em thôi.”
Mấy viên kẹo đó chỉ là chiêu dỗ dành trẻ con.
Chỉ tiếc là tôi lớn lên quá nhanh, đến bản thân cũng chẳng tự lừa được mình nữa.
Chị Hương Liễu xé lớp vỏ kẹo, cắn một miếng thật mạnh. Lớn tiếng nói:
“Mấy người đó có quay lại hay không cũng chẳng sao, tụi mình tự sống cũng được!”
Từ đó về sau, chị bắt đầu chia sẻ với tôi mọi thứ: Củ khoai nướng to nhất, ngọn hoa tường vi non nhất, trái táo gai lớn nhất, nho dại ngọt nhất…
Xuân về, tôi theo chị Hương Liễu lên núi hái cỏ nuôi heo.
Trên vách đá cằn cỗi, mọc lên một bụi cỏ hoang không biết tên, xanh mướt đến lạ.
Xung quanh chẳng có hoa cũng không có cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/mot-dua-tre-tu-do/chuong-2.html.]
Chúng cứ thế mà lay động giữa gió trời.
Tôi chỉ vào đám cỏ ấy: “Nhìn giống tụi mình ghê chị ha!”
Không có cha mẹ thương, cũng chẳng có gì trong tay.
Chị Hương Liễu nhìn vài giây, rồi mỉm cười:
“Nhưng em thấy không, tụi nó vẫn xanh mướt, sống khỏe thế kia. Cỏ mọc trong bóng cây chưa chắc xanh được như thế.”
Phải rồi.
Dù sống giữa đất cằn, chúng vẫn tràn đầy sức sống.
Vài tháng sau, mẹ sinh một đứa em trai.
Bà bế nó về làng, miệng cười tươi rói, kiêu hãnh không giấu được:
“Trước đây bố mày cứ bảo tao không sinh được con trai, giờ thì phải cho cả làng thấy, có vấn đề thì cũng là vấn đề của lão, không phải của tao!”
Ồ… Ra là bà về để hả giận, chứ đâu phải vì nhớ tôi.
Bố cũng không chịu thua.
Trung thu năm ấy về quê, ông mang theo tin sốc: sẽ tái hôn với một cô gái thành phố, chưa từng kết hôn.
Cưới xong là ông có thể theo vợ lên thành phố sống.
Mấy người đàn ông trong làng ai nấy đều ghen tị:
“Tên Đại Đầu đó đúng là tổ tiên hiển linh.”
“Không biết ăn trúng cái gì mà vận đỏ thế.”
“Con gái thành phố mà nhìn trúng lão ấy, chắc cũng mù thật rồi.”
Đám phụ nữ thì vừa ăn hạt dưa, vừa chọc tôi:
“Trinh Trinh, mai mốt con cũng là gái thành phố rồi đó, vui không?”
Tôi thật sự có chút mong đợi.
Về nhà, tôi rụt rè hỏi bố:
“Bố… có định dẫn con lên thành phố sống chung không?”
Bố lập tức sầm mặt:
“Sao có thể? Nhà gái còn không biết tao có đứa con gái là mày nữa kìa. Mày ở một mình thấy cũng ổn mà, cứ ở quê đi, tao không để mày thiếu gạo dầu đâu.”
Có bài hát nào đó từng hát…
“Bố có một mái ấm, mẹ có một ngôi nhà, còn con… chỉ là kẻ thừa thãi.”
Câu này là nói về tôi đấy chứ còn ai.
Cả làng đều biết tôi bị bố mẹ bỏ rơi.
Càng ngày, ác ý từ khắp nơi đổ dồn về phía tôi.
Dì Trương mỗi lần gặp là cười cợt:
“Trinh Trinh, bố mẹ mày đều không cần mày nữa. Hay mày làm con gái dì đi, rồi lớn lên gả cho Trạng Nguyên nhà dì nhé!”
Trạng Nguyên là con trai dì, hơn tôi tám tuổi, đầu óc không được lanh lợi.
Cao to lực lưỡng nhưng lại hay tụt quần tè bậy trước mặt mọi người.
Chú Trương thì say khướt, la lối:
“Thằng đó tính ra lời to thật! Nuôi mày tới hết cấp hai là coi như xong nghĩa vụ, sau này gả chồng còn ẵm thêm một khoản sính lễ.Tiền lời rơi hết vô túi hắn!”
Hai vợ chồng nhà này đúng là một cặp đáng ghét.
Một nhà chẳng có đứa nào ra hồn.
Mấy đứa con trai trong làng cũng bắt đầu trêu chọc tôi, ném đá, quăng gậy, kéo áo, giật tóc.
Bọn chúng còn buôn lời mỉa mai: “Đồ sao chổi! Không ai cần! Bố chê, mẹ bỏ!”
Dần dần, cả đám trẻ cùng tuổi cũng không chơi với tôi nữa.
May mà tôi vẫn còn chị Hương Liễu.
Năm đó, tôi lên mười.
Một hôm đang ăn nho dại với chị, thì gặp Cẩu Thúc một lão độc thân trong làng đang đi ngang, vừa đi vừa cười tủm tỉm đưa tay ra sờ tôi:
“Trinh Trinh, mấy bữa không gặp mà con càng ngày càng xinh đó nha.”
Chị Hương Liễu rút lưỡi liềm ra, lạnh tanh nhìn ông ta chằm chằm.