Men Tình Theo Năm Tháng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-04-12 04:10:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lỗi lầm phải trả giá — đó là ấn tượng đầu tiên của Đồng Hạ về Trần Chính Trạch.
Cô không dám dễ dàng chọc giận anh lần nữa, nên với thái độ tốt, cô nói: "5 đồng, cậu quét mã đi."
Không ngờ, anh ta mím môi, thả ra hai chữ: "Tiền mặt."
Nói xong, anh ta từ trong túi lấy tờ tiền lớn nhất mà cô vừa đưa cho anh — 20 đồng, vứt lên quầy thanh toán, vẻ mặt như đang cố ý gây sự.
Đồng Hạ kiên nhẫn chiều theo ý anh, tìm toàn tiền lẻ.
Trần Chính Trạch không thèm nhìn lấy một cái vào đống tiền lẻ, giọng điệu lên cao, có chút nghịch ngợm: "Xin lỗi, chiều nay tôi không nhận tiền lẻ."
"......"
Đồng Hạ lại lấy ra một tờ mười đồng và một tờ năm đồng từ ngăn kéo, hai tay đưa cho anh, dáng vẻ cung kính như đang hầu hạ một ông vua.
Trần Chính Trạch nhận lấy tiền, không để tâm, thản nhiên bỏ vào túi.
Nửa phút sau, chắc chắn anh ta không có việc gì nữa, Đồng Hạ tìm một chiếc hộp rỗng, chia một phần đồ uống, vất vả mang trở lại kệ hàng.
Khi sắp xếp lại những món hàng khuyến mãi, trán Đồng Hạ đã toát mồ hôi.
Còn Trần Chính Trạch, người có vẻ như không phù hợp với không khí của cửa hàng tiện lợi này, lười biếng tựa vào quầy thanh toán, khuỷu tay đặt lên quầy, biểu cảm lạnh nhạt, đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Quạt gió thổi vào anh, luồng gió cắt qua đường cong eo thon, những đường nét cơ bụng mờ ảo.
Có vẻ như, anh ta mới là ông chủ của cửa hàng tiện lợi này.
"Cái vết sẹo trên cổ thế nào?" Trần Chính Trạch đột ngột hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại.
Đồng Hạ ngừng một chút, rồi nhẹ nhàng trả lời: "Bị ngã."
Trần Chính Trạch liếc nhìn cô, không cảm xúc, cô gái mặc đồng phục học sinh sạch sẽ gọn gàng, không có vết bẩn nào, nhưng cánh tay thì bầm tím, cổ có vết cắt, tư thế ngã này thật sự không dễ chút nào.
Anh ta bất ngờ cười một cái, "Cứ tưởng là bị đánh vì nói dối."
Đồng Hạ bị nghẹn lời.
"Ở đối diện có tiệm thuốc." Trần Chính Trạch bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng.
"Tôi không sao " Đồng Hạ trả lời.
"Tôi không ăn trộm đồ của cậu đâu."
"Tôi không phải ý đó."
Trần Chính Trạch không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi ra cửa hút thuốc, trước khi quay lưng anh ta liếc nhìn đồng phục học sinh của cô, nhìn thấy chữ "Nhất Trung."
Anh ta biết một chút về trường cấp ba ở thành phố Khánh, Nhất Trung là trường hàng đầu, những người tốt nghiệp từ Nhất Trung chỉ có vài con đường, nếu có tiền thì ra nước ngoài học trường đại học top, còn không có tiền thì vào các trường đại học hàng đầu trong nước.
Trời đổ mưa lớn, việc đi lại trở nên khó khăn. Đồng Hạ cúi đầu nhìn ứng dụng gọi xe, màn hình hiển thị trạng thái "đang tìm tài xế", kèm theo thông báo khuyến cáo hạn chế ra đường do thời tiết xấu.
Cô chợt cảm nhận được một ánh nhìn rơi xuống người mình. Nghiêng đầu, cô bắt gặp ánh mắt của Trần Chính Trạch.
Anh ta đang nghịch hộp kẹo bạc hà trong tay, đôi mắt không hề che giấu sự dò xét.
“Có chuyện gì sao?” Đồng Hạ bị anh ta nhìn đến mức chột dạ.
Trần Chính Trạch giơ tay lên, một đường cong nhẹ vẽ ra trong không trung khi hộp kẹo bay thẳng về phía quầy thu ngân cách đó vài mét.
Đồng thời, giọng anh ta vang lên:
“Hết hạn rồi.”
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Lại chọc giận anh ta nữa rồi.
Đồng Hạ lúng túng, giọng điệu thương lượng:
“Xin lỗi… Hay là tôi đổi cho anh một hộp mới, được không?”
Thái độ này so với lúc anh ta vừa vào cửa hàng đúng là mềm mỏng hơn hẳn, khiến anh ta cảm thấy khá hài lòng.
Trần Chính Trạch nhếch môi, lười nhác nhướng mày:
“Được thôi, nhưng viên tôi vừa ăn thì tính sao?”
Nói xong, anh ta dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo bạc hà sang bên kia, nhai hai lần rồi cố tình nuốt xuống ngay trước mặt Đồng Hạ.
Rõ ràng là đang cố tình kiếm chuyện.
Anh ta đút hai tay vào túi quần, bước đến gần quầy thu ngân, cơ thể chậm rãi nghiêng về phía trước, hơi thở chỉ thuộc về riêng anh ập tới như cơn sóng dữ, mang lại cảm giác cực kỳ áp bức..
Giống như một tấm lưới vô hình, chỉ cần anh ta muốn, có thể siết chặt bất cứ lúc nào.
Trong đầu Đồng Hạ bỗng nhiên hiện lên đám côn đồ đã từng bắt nạt cô thời đi học.
“Vậy… vậy anh muốn thế nào?” Đôi mắt trong veo của cô ánh lên vẻ hoảng loạn, nhịp tim tăng nhanh không kiểm soát.
Bốn mắt giao nhau, bầu không khí căng thẳng kéo dài.
“Hay là—” Anh ta cố ý dừng lại, ánh mắt mang theo sự trêu chọc, như thể đang cân nhắc một cách trả thù vừa khiến anh ta hài lòng, vừa đủ kích thích.
Không gian chìm vào im lặng.
Nhìn biểu cảm của anh ta, da đầu Đồng Hạ tê dại. Lẽ ra cô không nên giở trò với anh ta.
Nếu ngay từ đầu cô trả lại tiền cho anh ta, có lẽ mọi chuyện đã dễ nói hơn rồi.
Nhưng sâu trong lòng, cô vẫn mong có một chút ràng buộc với anh ta. Vì điều này có thể khiến Lâm Ý cảm thấy khó chịu.
Cô nín thở, lặng lẽ chờ đợi anh ta lên tiếng, thời gian như bị kéo dài vô tận.
Hai phút sau, cuối cùng anh ta cũng đưa ra cách giải quyết.
“Cô ăn một viên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/men-tinh-theo-nam-thang/chuong-4.html.]
Anh ta đổ ra một viên kẹo bạc hà, đặt trong lòng bàn tay.
Một cách giải quyết đơn giản và thô bạo.
Đồng Hạ nhìn viên kẹo trong tay anh ta, không hề do dự, đưa tay cầm lấy và định bỏ vào miệng.
Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào môi, Trần Chính Trạch chớp mắt túm lấy cổ tay cô, giật lại viên kẹo, cùng với cả hộp kẹo trên bàn ném thẳng vào thùng rác ở cửa.
Anh ta ra tay quá nhanh, lực cũng không nhỏ, cảm giác bị siết chặt nơi cổ tay vẫn còn rõ ràng – vừa chặt, vừa tê.
Đồng Hạ ngẩng đầu, dè dặt nhìn anh ta:
“Vậy chuyện này coi như xong rồi chứ?”
Trần Chính Trạch nhìn cô gái nhỏ gầy yếu trước mặt, hàng mi đen dày khẽ rung, không biết là ngoan thật hay chỉ giả vờ.
Anh ta hơi cong môi, thấp giọng "Ừm."
Hôm nay là ngày giỗ mẹ. Đồng Hạ ở lại nghĩa trang cả ngày, nhưng thậm chí không thấy bóng dáng Đồng Hải Xuyên đâu.
Trên chuyến xe buýt trở về, cô lướt qua trang cá nhân của Lâm Ý. Trong ảnh, Đồng Hải Xuyên và Lâm Tâm đang cùng cô ta ăn bít tết ở một nhà hàng sang trọng, trên cổ tay Lâm Ý lấp lánh một chiếc vòng tay đắt tiền mới.
Đồng Hạ hít sâu một hơi, tắt điện thoại, ném vào túi. Đồng Hải Xuyên đã rất lâu rồi không đến thăm mẹ cô.
Rõ ràng lúc sinh thời, bà đã yêu thương ông ta đến vậy.
Chưa đến trạm, mưa lớn bất ngờ đổ xuống.
Xuống xe, cô mở ô, chậm rãi bước đi. Xe cộ lướt qua, nước b.ắ.n tung tóe lên chiếc váy trắng, để lại những vệt bùn lấm tấm.
Cô dẫm lên những vũng nước, vô tình nhìn thấy Trần Chính Trạch đang đứng trước cửa quán bar cách đó không xa.
Bên cạnh anh ta không phải Lâm Ý, mà là một cô gái khác với dáng người nóng bỏng, làn da trắng nõn, mặc chiếc váy hai dây màu đỏ rực, vô cùng nổi bật.
Đồng Hạ dừng mắt ở đó vài giây, chỉ chăm chú nhìn Trần Chính Trạch.
Nghĩ đến cảnh mẹ con Lâm Tâm – Lâm Ý đang ra sức nịnh bợ anh ta, một ý nghĩ hoang đường chợt dâng lên trong lòng cô, ngày càng rõ ràng và mãnh liệt.
Trần Chính Trạch cũng liếc mắt về phía cô.
Giữa cơn mưa, cô gái nhỏ đứng yên tại chỗ, tay cầm chiếc ô trong suốt, đeo ba lô đen, đôi mắt thanh lãnh, đôi chân mảnh khảnh ngập trong làn nước. Tiếng mưa rơi, tiếng còi xe, tiếng chửi rủa… tất cả dường như không liên quan đến cô. Giống như một bông tuyết rơi xuống giữa mùa đông, mong manh, trắng muốt.
Hai giây sau, cô thu lại ánh mắt, cất ô vào ba lô, chậm rãi bước đi dưới mưa.
Trần Chính Trạch nheo mắt lại.
Bên cạnh, Hà Hoài Tân cũng kinh ngạc vì hành động kỳ lạ của cô. Hắn vỗ vai Trần Chính Trạch, lắc đầu đầy thâm thúy:
“Nói anh nghe này, con gái đó hoặc là bị sự lạnh lùng của anh kích thích, hoặc là có vấn đề về thần kinh.”
"Có vấn đề về thần kinh" Trần Chính Trạch khẽ cười, thản nhiên đáp.
Cơn gió lớn và chiếc váy ngắn
Sở Tuyết Nhi mặc một chiếc váy ngắn khoét sâu hình chữ V, gió thổi qua khiến cảnh xuân lộ ra lấp ló. Cô ỏn ẻn kêu lên một tiếng, rồi đi đến trước mặt Trần Chính Trạch, nửa che nửa không:
“Trần Chính Trạch, chúng ta vào trong đi, gió lớn quá, suýt thổi bay váy của em rồi.”
Trần Chính Trạch nghịch bật lửa trong tay, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt thu lại, lười biếng đáp:
“Thế chẳng phải lượng fan của cô sẽ tăng gấp đôi à?”
Sắc mặt Sở Tuyết Nhi có chút khó coi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên môi Trần Chính Trạch dần phai nhạt, cô mím môi, cuối cùng không dám nổi giận, chỉ làm nũng:
“Đáng ghét, mình vào trong chơi đi, đứng đây chán lắm.”
Hà Hoài Tân đứng một bên hóng hớt, chỉ về phía trước, trêu chọc cô gái bên cạnh:
“Bạn trai cô đang nhìn người đẹp kia kìa.”
Trần Chính Trạch lạnh nhạt liếc Hà Hoài Tân một cái. Chuyện bọn họ đến Thành phố Khánh chơi, không chừng chính cái tên này đã tiết lộ với Sở Tuyết Nhi.
Ngay từ khi vừa bước vào quán bar, anh ta đã thấy cô nàng ngồi bắt chéo chân, cẩn thận dặm lại lớp trang điểm. Chiếc váy ngắn đến mức suýt chạm vào đùi trên, ý đồ dính lấy anh ta thể hiện rõ mồn một. Điều đó khiến anh ta khó chịu đến mức phải bước ra ngoài.
Sở Tuyết Nhi quay đầu nhìn theo.
Đường phố xe cộ qua lại tấp nập, gần như không có người đi bộ. Trên con đường nhỏ, có một cô gái đang bước đi trong cơn mưa, không có ô, trông có vẻ rất đáng thương.
“Đồ ngu à?” Sở Tuyết Nhi mượn cớ để trút giận, “Vào đại một cửa hàng tiện lợi là mua được ô, làm bộ đáng thương cái gì chứ! Đúng là thần kinh.”
Mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta bao trùm cả không gian, đứng đây một lúc mà không khí xung quanh cũng bị ám mùi hắc nồng.
Trần Chính Trạch cảm thấy phiền.
“Chính Trạch, em cố ý đến tìm anh.” Giọng cô ta bắt đầu nghẹn ngào.
“Tôi bảo cô đến sao?” Giọng anh trầm xuống.
Anh ta ghét nhất là kiểu người dùng tình cảm tự huyễn hoặc của bản thân để trói buộc mình.
Sở Tuyết Nhi uốn éo cánh tay mềm mại, quấn lấy eo anh ta như một con rắn nước, kiễng chân định hôn lên cằm anh.
Trần Chính Trạch nghiêng đầu né tránh, lạnh nhạt phun ra hai chữ:
“Tôi đi trước.”
Sở Tuyết Nhi khựng lại, định bước theo nhưng nhìn xuống đôi giày cao gót da cừu dưới chân, cô ta đành dừng lại, quay sang hỏi Hà Hoài Tân với vẻ gấp gáp:
“Cô gái anh ấy nhìn là ai vậy?”
Hà Hoài Tân nhướng mày, chậm rãi đáp:
“Tình nhân bé nhỏ của cậu ta chứ ai.”